Khói Bếp Ven Hồ

Chương 69 : Đêm thất tịch

Ngày đăng: 20:27 21/04/20


Trên bên cạnh ao cầu khéo tay đầy ấp người, gần như cũng không đứng vào được một cái chân nữa, trên cạnh ao cầu khéo tay có một cây cầu đá, lại có một bé trai chỉ tầm ba bốn tuổi ngồi cạnh trụ cầu phía dưới cầu đá, vết bùn pha lẫn vệt nước mắt đầy mặt, vốn là mắt phượng tinh tế híp hầu như khiến người không tìm ra được con mắt của cậu.



Cậu nức nở nghẹn ngào, trên cầu đá đi xuống một cô gái mười một mười hai tuổi, đi tới mấy bước, nghe được tiếng kêu ngâm nhỏ như muỗi này, lại lui về phía sau mấy bước, quay đầu lại, thân thể khom xuống nghiêng đầu, "Tiểu Nhất?"  



Bé trai kia dừng khóc thút thít lại, chậm rãi nâng đầu lên, vẫn là híp mắt, vĩnh viễn là dáng vẻ mơ hồ chưa tỉnh ngủ, nháy đôi mắt dính đầy nước mắt, người đột nhiên đứng lên lảo đảo nhào tới phía cô bé kia, "Nam tỷ tỷ."



Tên của Vu Nam gọi là Vu Nam, đáng tiếc người trong thôn đều không chịu gọi cái tên này của nàng, căn cứ niềm tin tên xấu dễ nuôi, Vu An kiên trì gọi nàng là Tiểu Bảo. Trên thực tế, trừ Mai Y Nhất, tất cả mọi người gọi nàng là Tiểu Bảo, không kể già trẻ.



Về phần tại sao Mai Y Nhất gọi nàng là Nam tỷ tỷ, bởi vì nàng không cho cậu gọi nàng bất kỳ xưng hô nào dính vào chữ Bảo.



Gọi Tiểu Bảo Đại Bảo đều sẽ đổi lấy trợn mắt hung thần ác sát, gọi Nam tỷ tỷ sẽ có đường cao hương vị ngọt ngào ăn, còn có dây mây bện thành châu chấu cỏ chong chóng tre chơi, món nợ này, Mai Y Nhất vẫn là tính được rõ ràng.



"Nhẹ một chút nhẹ một chút, Tiểu Xước Nhi, chàng muốn phá hủy hết xương vai ta à."



Mai Sóc vừa quay người, vây cái tay không ngừng đánh phía sau lưng nàng ở trong lòng bàn tay, Lâm Xước không ngừng giãy giụa, "Đều tại nàng."



"Phải phải, đều là ta sai." Mai Sóc gật đầu không ngừng nhận sai, "Phu quân đại nhân, có thể tha thứ ta không?"



"Nơi này nhiều người như vậy, sao nàng có thể coi các con đi mất rồi?"



Mai Sóc dành ra một tay bắt đầu gãi da đầu, "Ta cũng không biết, vừa quay đầu thì mất rồi. Ta chỉ là muốn mua mấy xâu kẹo khoai sọ cho bọn nhỏ ăn."



"Vậy kẹo khoai sọ đâu?" Lâm Xước nhíu lông mày, lông mày dán vào ba mảnh hoa điền chấm tròn nho nhỏ đã rớt mất hai mảnh, còn dư lại một mảnh xiêu vẹo cũng lung lay sắp rớt.



"Ta ăn hết rồi."



"Nàng..." Lâm Xước rút tay ra lại không đau không ngứa muốn đánh lên, Mai Sóc vây hắn ở trong ngực, chặn lại một đợt sóng người chen chúc sau lưng, ngực chịu một quyền của hắn, lần này khá giống là đang gãi ngứa, "Nàng còn có tâm tình ăn đồ?"



"Vậy không ăn vứt bỏ cũng lãng phí."



Hắn hơi mím môi, xoay đầu qua không để ý tới nàng, chẳng qua là gặp được ca ca đi qua hàn huyên mấy câu, trở về nàng lại coi mất cả ba đứa con của mình rồi, "Tiểu Xước Nhi, Bạn Nhi sẽ trông coi, chúng ta đi tìm ngay, không có việc gì."



"Nàng chậm một chút, sao giống như một quỷ chết đói đầu thai vậy?"




"Ta muốn thêu hà bao."



Vu Nam cười nói: "Tiểu Nhất, người lớn đều nói hà bao là thứ dùng để đính ước."



"Vậy ta cũng muốn may."



"Vậy đệ may hoa văn mặt trên là gì ở phía trên?"



"Hoa mai."



"Hoa mai, vậy chỉ có một mặt, mặt khác đệ cũng không thể vẫn thêu hoa mai chứ?"



Mai Y Nhất nhướng lông mày lên bắt đầu nghĩ, Vu Nam tiến tới bên lỗ tai cậu, "Nếu không, đệ thêu..."



Tiếng nói của nàng còn chưa có kết thúc, trước sau đồng thời truyền đến một giọng nói, "Tiểu Nhất." 



"Tiểu Nhất."



Phía trước là Mai Sóc và Lâm Xước, phía sau là Mai Bạn và Mai Trinh.



Lâm Xước kéo Mai Y Nhất vào trong ngực nhìn lên nhìn xuống quan sát một vòng, "Tiểu Bảo, nhờ có con tìm được Tiểu Nhất."



"Đừng khách sáo." Vu Nam giương mắt, vừa vặn gặp tầm mắt Mai Sóc, nàng khẽ cười một cái. Mai Sóc cũng nheo lại mắt, quả nhiên không hổ là chuẩn con dâu tương lai mà nàng coi trọng, xuất hiện vẫn thật là đúng lúc.



Một ngày xuân quang đãng hai năm sau, sáng sớm Mai Bạn trở lại thư viện, nàng ở Văn Đường. Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, nàng chạy tới Võ Đường, giao cho Vu Nam một hà bao xiêu xiêu vẹo vẹo.



Vu Nam cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, trầm ngâm nhìn kỹ, lại là một gốc Hàn Mai do sợi tơ trắng thêu ra, nếu không phải là mấy cánh hoa kia, thật đúng là khiến người ta không nhìn ra. Nàng tiếp tục lật qua, thì thấy một gốc cây không biết là cây gì, ngược lại cũng thêu được rõ ràng thân cây nhánh cây lá cây.



Trong hà bao còn nhét vào một tờ giấy, nàng lấy ra, đọc tờ giấy, giống như thấy Mai Y Nhất đứng ở trước mặt nàng, híp lại hai mắt phượng nhỏ dài kia, mím đôi môi mỏng nho nhỏ, nhấn mạnh chỉ vào cây kia, "Đây là Nam thụ, có biết hay không, là Nam thụ."



Võ đường, dưới một tàng cây Dương vàng xưa thô to, cô gái cẩn thận từng li từng tí cất hà bao vào trong lòng, trên trán còn có giọt mồ hôi óng ánh, phát sáng rạng rỡ ở dưới ánh mặt trời.