Khói Bếp Ven Hồ

Chương 7 :

Ngày đăng: 20:26 21/04/20


Lúc này màn đêm tới

càng ngày càng sớm, khi Mai Sóc chạy tới nhà, trời đã mờ tối, nàng vừa

đến nhà, đã thấy Lâm Xước đứng ở cửa, bộ dạng làm việc gì sai, hai tay

vặn vẹo qua lại trong tay áo.



”Ngươi...” Lời còn chưa hỏi ra miệng, nàng lé mắt nhìn sau lưng hắn có mấy con gà mái gà trống có lớn có nhỏ đi dạo qua lại.



Đầu hắn sắp cúi xuống ngực, giọng nói lóng ngóng, “Mẹ đi rồi, bọn nó không

có ai nuôi, ngày lạnh như thế, bọn nó sẽ chết rét mất, ta...ta...”

Thật ra thì hắn do dự rất lâu, nàng mua mình chính là bị mẹ ép, bây giờ

lại còn dám mặt dày mày dạn bảo nàng kèm theo chứa chấp gia cầm mà mình

nuôi. Nhưng thật sự là hắn không có cách nào trơ mắt nhìn bọn nó chết

đói, chết rét.



”Đi vào.” Mai Sóc đi vào phòng, hắn đi theo phía

sau nàng, nhìn những con gà kia, trong lòng lành lạnh, quả nhiên là nàng sẽ không đồng ý.



Mai Sóc buông đồ đạc trong tay, mở ra cửa thông với sân nhỏ, quay đầu nói với hắn, “Tới đây.”



Hắn đi lên trước, nàng chọn mấy tấm ván gỗ dài, bảo hắn cầm giúp một tấm,

bản thân nhấc lên mấy tấm, “Trước dựng một cái ổ tạm thời qua một đêm,

ngày mai ta sẽ làm một cái như bình thường.”



Hắn đột nhiên ngẩng

đầu, trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn nàng, Mai Sóc cười khẽ cúi người,“Tiểu Xước, có vẻ đây là lần đầu tiên ngươi biết trừng ta.”



Hắn hốt hoảng cúi đầu, “Không có, ta không có.”



Một tay của nàng đã cầm những tấm ván gỗ kia, một tay kia kéo tay của hắn,“Lại đây” Bắt lấy tay lạnh buốt, nàng cầm thật chặt, mảnh băng vụn quả

nhiên chính là mảnh băng vụn.



Nhà của Mai Sóc là xếp cuối cùng

trong một loạt nhà này, bên cạnh chính là mặt hồ uốn lượn, ở giữa có một mảnh đất trống lớn, trong ngày Xuân Hè cỏ dại mọc thành bụi, bây giờ

cũng khô vàng ủ rũ nhiều.



Nàng đi tới chỗ dựa vào tường rồi dừng lại, để ván gỗ xuống, nói với Lâm Xước: “Đi lấy mấy viên gạch.”



Lâm Xước theo lời bỏ đi, lúc mọi người xây nhà có để lại rất nhiều viên

gạch ở ven đường, nằm ở trong bụi cây lùm cỏ, hắn lấy một chồng quay lại góc tường, Mai Sóc đã dựng một rào chắn ba mặt nhỏ, nhận gạch trong tay hắn rồi chắn ở bên ngoài chuồng, để tránh cho ván gỗ ngã xuống, “Kêu

chúng nó tới đây.”



Lâm Xước đặt ngón trỏ cong lên vào trong

miệng, huýt sáo, mấy con gia cầm ngoan ngoãn tới đây ngay, không cần bận tâm, thoáng xua một cái thì lần lượt từng con từng con vào trong rào.



Lâm Xước nhìn nàng cũng lắp lên hai cây gỗ rộng rãi ở phía trên, để lại khe hở, “Trước chỉ tạm chắp vá vậy thôi.”
Hắn còn đang kinh ngạc, Mai Sóc lại nói, “Trước nhét vào trong chăn đi,

tránh cho một lát ngươi lên giường lại lạnh.” Hắn nghe lời đi qua cất

xong, lại đi về đứng bên cạnh nàng, nàng duỗi tay ôm hắn qua ngồi ở trên chân mình. Nàng thích loại cảm giác này, cằm có thể đặt ở đỉnh đầu hắn, trong ngực là thân thể mềm mại, mũi ngửi thấy mùi trên người hắn làm

cho người ta an tâm.



Tuy nói là gầy một chút, nhưng mà nàng có

nhiều thời gian để nuôi hắn cho béo. Lâm Xước vẫn không biết mình đã

thành mục tiêu cho kế hoạch chăn heo của nàng, đôi tay giữa eo làm cho

tay chân hắn bủn rủn, cả người không có sức, hắn gần như có thể xác

định, nếu như bây giờ để hắn xuống đất, hắn chắc chắn đứng không vững.



Chỉ là không bao lâu, sự chú ý của hắn đã bị đồ trên bàn hấp dẫn đi, cuốn

sách vẽ hình nhân vật, khung thêu khéo léo đẹp đẽ, các loại bông vải

chỉ thêu mềm mỏng, còn có mấy cái vòng kỳ quái do sợi đồng thau quấn

thành.



Thân thể hắn khẽ lại gần, cầm lên một chuỗi vòng kia, “Đây là cái gì?”



”Cửu Liên Hoàn.”



”Những thứ này à?” Còn dư lại mấy cái vòng có lẽ nhỏ hơn một chút, tạo hình kỳ lạ, một cái giống như hình cái bình trà, bên trong cũng xoắn ốc vòng

quanh vài vòng, có ba cái vòng lớn lồng vào phía trên, còn có một cái là hình dạng quạt, cũng na ná như nhau.



”Vòng thật khéo léo.” Nàng cầm một cái vòng quanh ở đầu ngón tay, “Lúc chơi đùa thì phải tháo vòng ra.”



”Cái này có thể tháo ra không?”



”Dĩ nhiên, ngươi có thể từ từ gỡ.” Nàng lại lấy qua mấy cuốn sách, “Còn có

những thứ này, lúc nhàm chán cũng có thể xem để giết thời gian.” Nàng mở ra một cuốn, “Ta còn chờ ngươi xem xong rồi kể cho ta nghe.”



Thật vừa đúng lúc, cuốn kia chính là chuyện xưa kể về thần thoại, Mai Sóc

lật qua một vài tờ, đang vẽ một chàng trai tắm trong hồ, ở một bên còn

có một cô gái giấu đi quần áo của hắn. Mặc dù chàng trai kia ngâm mình ở trong nước, vẽ cũng không rõ ràng, Mai Sóc vẫn hơi nhướng lên lông mày, sách này thích hợp cho Tiểu Xước xem sao?



Nàng lật lướt qua vài tờ, xác định không có vấn đề gì, Lâm Xước lại nói khẽ, “Ta biết chuyện xưa này, cha từng kể với ta.”



”Ngươi biết?”



Lâm Xước xoay người lại nhìn nàng, “Đây không phải là mọi người đều biết sao? Lễ đêm thất tịch chính là xảy ra như vậy đó.”



Mai Sóc dừng tay một chút, cười nói, “Vậy một lát trước khi ngủ kể cho ta nghe, có được hay không?”



”Được.”