Khói Bếp Ven Hồ

Chương 8 :

Ngày đăng: 20:26 21/04/20


Dưới chân ấm áp, là

giường đệm mới vừa được lò sưởi ủ ấm, hắn chui cả vào trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, cằm cọ xát nhẹ nhàng ở trên chăn, nghe thấy

tiếng nàng rót nước, miệng nhếch lên một đường cong mờ.



Mai Sóc

ngồi vào trên giường, lỗ mũi đã hoàn toàn thông, những phương thuốc dân

gian kia của hắn thật đúng là rất hiệu quả, tuy là hơi khó uống.



Nàng vén chăn lên cũng chui vào chăn, “Tiểu Xước, chuẩn bị tốt kể chuyện xưa cho ta chưa?”



Hắn nghiêng người sang, “Thật ra thì cha cũng từng kể rất nhiều chuyện xưa cho ta.”



”Ừ.”



”Lúc buổi tối mùa hè, hóng mát ở bên hồ, chúng ta sẽ chạy đi đập đom đóm,

thì cha lại bảo chúng ta ngồi xuống, sau đó sẽ kể chuyện xưa cho chúng

ta nghe, có khi nói về người phàm trên mặt đất, có khi thì nói về người

trên trời.”



”Thần Tiên?” Mai Sóc đột nhiên chen miệng, rất hăng hái hỏi, “Có những thứ gì?”



”Ta...ta kể chuyện xưa giày đầu hổ cho ngươi có được hay không?”



”Giày Đầu Hổ? Chính là thứ cho đứa trẻ mang, phía trên thêu kiểu con hổ màu

vàng có tròng mắt trắng (cặp mắt giận dữ hoặc khinh bỉ) kia...? Cái này

còn có chuyện xưa?”



Lâm Xước gật đầu, lại hỏi nàng, “Ngươi muốn nghe không?”



”Dĩ nhiên.” Nàng đưa tay kéo chặt chăn cho hắn, thật ra thì nàng cũng không muốn hai tấm chăn, nhưng nàng càng không muốn khảo nghiệm lực tự chủ

của mình.



”Rất lâu trước kia...” Hắn mới nói ra miệng, thì Mai

Sóc bắt đầu cười, hắn không hiểu nhìn nàng, “Ngươi tiếp tục, chỉ là ta

cảm thấy hình như tất cả chuyện xưa đều bắt đầu như vậy, có chút buồn

cười mà thôi.”



”Thật lâu...” Hắn thấy nàng còn cười, dứt khoát

nhảy vọt qua câu kia, “Có một nhà lái đò, mọi người gọi nàng là Ngư

nương, thật ra thì Ngư nương còn rất trẻ.”



”Vậy là bao nhiêu?”



Lâm Xước rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Có lẽ xấp xỉ với ngươi.”



”Có một ngày, mưa to gió lớn, tất cả những nhà đò khác cũng không chịu đưa người qua sông, bởi vì lúc này rất nguy hiểm.”



”Chỉ là trời mưa xuống cá sẽ nhảy ra, bắt dễ dàng hơn.”



”Vậy không phải là bị xối ướt sao?”




Hôm nay đã là lập đông, từ hôm qua mặt hồ đã bắt đầu kết lên tầng băng

mỏng, một năm này dù mùa đánh cá đã kết thúc. Sau khi thu hoạch vụ thu,

phần lớn đồng ruộng để đó không dùng, chờ đầu mùa xuân sang năm sau gieo giống. Mới hơn một tháng lại sắp bước sang năm mới rồi, tuy là mua sắm

đồ tết còn sớm, có vài nhà cũng đã bắt đầu quét dọn phòng rồi, lương

thực luôn luôn để dành đủ.



Đối với mọi người trong thôn Tây Hà

này mà nói, vụ mùa đã qua, ngày bắt đầu nhàn hạ rảnh rỗi, nhất là đối

với phụ nữ mà nói, dù sao những việc vặt trong nhà đều do đàn ông xử lý.



Lâm Xước mặc quần áo, mở cửa, một luồng hơi lạnh đập tới trước mặt, hắn đi

ra bên ngoài, nhìn xung quanh, mong mỏi thấy bóng dáng của nàng. Một tay hắn nắm thật chặt vạt áo của mình, nàng đi đâu rồi?



Bên góc nhà

kia truyền đến một tiếng đóng đinh, hắn theo tiếng đi tới, quả nhiên là

thấy nàng ngồi xổm trên mặt đất, búa trong tay gõ một cái giống như cái

giá gì đó.



Kề sát mặt tường, là cái chuồng dùng gạch xây lên, cao cỡ nửa người, ở giữa có một khoảng không chắn, đã gắn lên một cái cửa gỗ.



”Tiểu Xước, ngươi đã dậy rồi.”



”Đây là, chuồng gà?” Hắn đi tới sau lưng nàng, hỏi không chắc chắn.



”Ừ.” Nàng để cái giá trong tay nằm ngang trên mặt đất, hai tầng thấp một chút.



”Đây là cái gì?”



”Cho chúng nó ngủ đó.” Nàng đặt cái giá vào sát tường, trải cỏ khô lên, trên dưới vừa vặn cũng có thể làm ổ cho ba, bốn con gà đi vào.



”Đúng

rồi, ta thả chúng nó ra ngoài tự tìm thức ăn rồi, ngươi là nuôi tản ra

(chắc như nuôi thả bên mình) phải không?” Nàng ngồi xổm trên mặt đất,

quay đầu lại nhìn hắn.



Lâm Xước gật đầu, nàng đứng lên, vỗ tay một cái, “Vừa vặn trước bậc thềm lò bếp của lão Đặng cách vách dư rất nhiều cục gạch, ta đã đi xin lại.” Nàng

nhìn, “Vẫn thiếu chút gì đó, a…, còn phải thêm cái nóc, nếu không trời

mưa thì xong rồi.”



”Ta giúp ngươi.”



Mai Sóc nhìn hắn, “Bữa sáng làm chưa? Ta đã đói bụng rồi.”



”A, ta đi ngay.” Hắn vọt trở về như lửa đốt mông, ở phía sau Mai Sóc không ngừng cười lắc đầu.



Lâm Xước chạy về phòng, đốt lửa ở trong lòng bếp, từ từ đột nhiên nhớ tới,

hôm nay hình như giọng của nàng có chút khác biệt, có lẽ là phong hàn

hết rồi. Nhưng mà bây giờ giọng nói này, thật sự là rất êm tai, hình như cũng rất quen tai, hắn từng nghe ở đâu sao?