Khói Bếp Ven Hồ

Chương 74 : Khóa Du Long (2)

Ngày đăng: 20:27 21/04/20


Tuy là Ảnh Du Long hướng nội, nhưng tâm tư lại nhạy cảm hơn nhiều lắm, Ảnh Kinh Hồng tùy tiện có vài vấn đề chưa bao giờ sẽ xem xét đến. Ngày này là một ngày nắng, Mai Trinh vốn đã nói xong muốn dẫn Ảnh Kinh Hồng đến một quán rượu mới mở trong thành nếm thử chiêu bài nhũ bồ câu một chút. Nàng ở chỗ hẹn chờ hắn, không bao lâu chàng trai mặc áo xanh từ từ xuất hiện ở trước mắt, "Đi thôi." Nàng nhìn một cái, đi ở phía trước, cuối cùng thì không đi dắt tay của hắn, cũng không ôm hắn.



Mặt chàng trai mỉm cười, đi theo nàng cùng lên lầu ngồi vào chỗ của mình, nhìn ban công phía dưới, "Cảnh sắc nơi này rất đẹp."



"Phải, cho nên buôn bán rất đắt." Mai Trinh cất giọng kêu tiểu nhị, "Muốn ăn chút gì?"



Hắn cười nói, "Ta thích ăn cái gì chẳng lẽ nàng không biết?"



"Nếu như ngươi thích ăn đồ như ca ca ngươi, thì ta biết rồi."



"Cái gì ca ca ta, ngươi..." Âm thanh im bặt, "Làm sao ngươi phát hiện ra."



"Du Long, ta xem diễn rất hăng say, vốn nghĩ chơi với ngươi một lúc nữa, không cẩn thận nói lỡ miệng, ngươi có thể tiếp tục."



Ảnh Du Long đột nhiên nhớ tới ngày đó ca ca chạy đến trong phòng hắn nói Mai Trinh xấu xa, còn nói muốn ba ngày không để ý tới nàng, nhưng khóe miệng lại rõ ràng có nụ cười ngọt ngấy, hắn rốt cuộc yên tâm.



Đêm hôm đó, Mai Trinh mang theo một bao nhũ bồ câu gói kỹ trở về, "Cố ý cùng với đệ đệ chàng trêu chọc ta?"



Ảnh Kinh Hồng ngáp một cái, "Buổi chiều, ta hơi mệt, vừa vặn Du Long muốn thử một chút."



"Sao hắn lại muốn như vậy?" Mai Trinh ôm hắn ngồi lên giường, làm sao có thể lại nhận lầm chàng trai trong lòng mình?



"Bởi vì nương chúng ta."



"Chuyện liên quan gì với nương của các chàng?" Mai Trinh nhớ tới ba tấm bài vị kia, có chút cẩn thận hỏi.



"Phụ thân của chúng ta cũng là một người trong bào thai đôi, ông gả cho nương làm chính quân, gia thế nương rất tốt, bắt đầu cũng rất cưng chiều phụ thân. Sau đó, đệ đệ của phụ thân cũng chính là thúc thúc của chúng ta đến thăm phụ thân, kết quả..." Hắn ngừng một lát, "Ông ta thấy cuộc sống của phụ thân bèn nổi lên ý định, buổi tối đó cố ý nghĩ biện pháp tách phụ thân ra, tự mình chạy tới trong phòng chủ chờ nương trở lại."



"Kết quả nương chàng không nhận ra được?"



"Ừ, bà lấy thúc thúc, thúc thúc vốn là lớn lên giống với phụ thân, tính tình ở trước mặt bà luôn rất dịu dàng, nương bắt đầu dần dần càng thêm thích ông ta."



Ảnh Du Long dựa vào trên người Mai Sầu, nàng dùng tay như có như không chải tóc hắn, hắn có chút không vừa ý giật giật, động tác của nàng tăng nhanh chút.




Mai Trinh nhún vai một cái, bên cạnh một giọng nữ khác lạnh lùng vang lên, "Trí nhớ của Ảnh gia chủ thật là tốt, qua nhiều năm như thế, ngay cả mặt của con trai mình cũng không nhận ra được."



Chỗ ngồi hoàn toàn xôn xao, mặt Ảnh Phượng Tuấn mờ mịt, khóe miệng Mai Sầu có nụ cười lạnh, "Cũng khó trách, ngay cả người bên gối cũng không phân rõ được, còn có thể hy vọng gì vào bà ấy?"



Lần này, mặt Ảnh Phượng Tuấn lúng túng, ánh mắt quét qua hai thiếu niên giống nhau như đúc, tầm mắt đặt ở Ảnh Kinh Hồng lúc lâu, vừa vặn liên tục lên vài món ăn, tiểu thị chặn lại tầm mắt bà nhìn về phía hai huynh đệ.



Mai Trinh đụng chiếc đũa, chân giò hun khói kia hầm ba ba mới vừa lên bàn còn bốc hơi nóng, nàng trực tiếp lật chiếc đũa xuống hơi dùng sức tách mai ra, mai ba ba đến trong chén của Ảnh Kinh Hồng, không rơi một giọt nước canh ở bên ngoài. Ảnh Kinh Hồng cúi đầu liếm ăn mềm dính phía trên mai ba ba, tiểu thị cũng lui ra.  



ẢnhPhượng Tuấn không nhìn được Ảnh Kinh Hồng, lại bắt đầu chằm chằm Ảnh Du Long, thật lâu, mới giống như là không dám tin lúng ta lúng túng lên tiếng: "Kinh, Kinh Hồng, Du Long?"



Không ai để ý bà, Như thị quân kia kêu la mãnh liệt hơn, càng không ngừng lặp lại một câu nói: "Đừng tìm ta, quỷ, có quỷ, ta không muốn đền mạng." Ông ta túm tóc tai lỏng lẻo của mình, chạy ra ngoài, hai tiểu thị cùng nhau đi ra ngoài, bên ngoài có người chuyên trông coi hắn, không bao lâu truyền đến tiếng khóc của ông ta, bị người dẫn theo xuống.



Ảnh Phượng Tuấn hiểu ra lời của ông ta, còn có châm chọc của Mai Sầu, không xác định mà nhìn hai huynh đệ, "Các ngươi là nói, phụ thân của các ngươi là bị hắn, bị hắn hại?"



Mai Sầu giống như nghiện hừ lên, cũng ngồi không nhúc nhích, chỉ lại hừ một tiếng. Ảnh Phượng Tuấn từ từ đến gần đến trước người Ảnh Kinh Hồng, đưa tay muốn chạm vào hắn, hắn lắc mình một cái né tránh. Bà có chút mất mát mà lui lại, ngượng ngùng rút tay về, trong mắt lóe ánh sáng, chỉ nhìn hai người, bộ dạng giống như là sắp khóc lên, "Các con còn sống, là tốt rồi, là tốt rồi."



Ảnh Phượng Tuấn có chút yếu ớt ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, chú ý tới tầm mắt mọi người đều tụ tập ở trên người bà, bà giương tay, "Dùng món ăn đi, đây là tiệc nhà, vừa vặn có thể coi là làm tiệc tẩy trần cho Kinh Hồng và Du Long." Bà đưa tay lau khóe mắt, Ảnh Kinh Hồng thở dài. Đối với hắn mà nói, bà đã sớm chỉ là một người xa lạ, hắn cũng đã có nương, có phụ thân, có tình cảm chân thành của thê chủ, có đệ đệ luôn ở bên cạnh cũng đã đủ rồi.



Nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau với Ảnh Du Long, còn hận sao? Thấy Như thị biến thành bộ dáng bây giờ, bọn họ chỉ cảm thấy ông ta thật đáng buồn đáng thương.



Lúc tối muộn ngày đó, Mai Trinh và Mai Sầu cùng với Ảnh Phượng Tuấn đóng ở thư phòng không ít thời gian, lúc trở về lấy đi một cái sừng tê giác Tử Kim hiếm thấy.



Đầu Ảnh Kinh Hồng nằm nhoài ở cửa xe ngựa, "Một hát mặt đỏ, một hát mặt đen, mục đích hôm nay của các nàng vốn là sừng tê giác này."



Mai Sầu nhìn Ảnh Du Long sau lưng hắn cũng cùng nhau thò đầu ra một chút, Mai Trinh cười nói: "Ta đã nói muốn đòi tiền lãi."



Cái sừng tê giác kia được tạc thành hai cặp ly, ly sừng tê giác này không chỉ có giá trị liên thành, trình độ chạm trổ cực cao, còn có nhiều loại công hiệu như thanh tâm an thần, trừ hỏa giải độc. Có lúc buổi tối, Mai Sầu sẽ cùng Ảnh Du Long mỗi người một tay một cái chén, cùng nhau uống rượu đối trăng ở trong tiểu viện, tương đối không cần nhiều lời, bốn mắt nhìn nhau đã biết rõ tâm ý tương thông. Ảnh Du Long nhẹ nhàng chạm vào miệng ly sừng tê giác, bị gió mát thổi đến có muốn ngủ, cũng không biết là say hay là buồn ngủ, trong lòng tràn đầy, cũng buông lỏng, hắn biết khúc mắc vẫn quấn quanh trái tim rốt cuộc cũng buông xuống.



Về phần Ảnh Kinh Hồng, mãi cho đến rất nhiều năm sau lại nhớ tới buổi tiệc nhà kia, trong ấn tượng của hắn sâu nhất vẫn là một món trái cây cuối cùng kia, toàn bộ trái táo bị khoét đi hột, giống như là lại lấp thịt táo vào, phần thịt cả quả táo cũng trở nên cực kỳ đầy đặn trơn ướt, xốp thơm ngọt ngào, miệng vừa cắn xuống đã yêu loại cảm giác đó.



Hắn nói cảm giác của mình cho Mai Trinh, hắn không biết nàng là học được như thế nào, có điều sau đó nữa, hắn sẽ thường ăn được trái cây đặc biệt này, nhớ tới người mẫu thân đó thỉnh thoảng sẽ lấy cớ cầu xin điêu khắc để lặng lẽ nhìn hai anh em bọn hắn, trong miệng là vị ngọt mới lạ, hắn phát hiện mình đã cũng không hận nổi nữa.