Khói Bếp Ven Hồ

Chương 75 : Ngự điêu tình (1)

Ngày đăng: 20:27 21/04/20


Ngoài cửa thành Phong thành, nắng chiều đã phủ lên đầu tường, một con ngựa lớn màu đỏ thẫm thượng cấp chậm rãi đến gần từ nơi không xa, vào thành lúc một khắc cuối cùng trước khi cửa thành kéo lên. Trên ngựa, cô gái mặc áo trắng trong cổ vây quanh một vòng khăn quàng cổ lông tơ màu trắng vừa dầy vừa nặng, mà trên lưng con ngựa kia kiêng một cái túi hầu bao nhìn qua rất nặng, ngựa lớn chậm rãi đi tới một phía ở trên đường.



Trên ngựa, cô gái trẻ tuổi lớn lên có một đôi mắt hạnh dịu dàng, tròng mắt màu hổ phách càng thêm êm dịu ở dưới trời chiều, nàng ngáp một cái, hình như rất mệt mỏi, cặp mắt bắt đầu híp lại, giống như là đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật ở trên lưng ngựa. Đám người không thấy trên bầu trời có hai con bạch kiên điêu cao nửa người đang mở rộng hai cánh, bay lượn vòng quanh. 



Bóng đêm phủ xuống ánh trăng như nước cuồn cuộn xuống trong ao ở trong sân, ánh nến sáng rực bên trong nhà chính Mai gia, ngồi ngồi, đứng đứng, Mai Trinh cúi đầu, cằm đặt ở đầu vai Ảnh Kinh Hồng, ánh mắt mơ mơ màng màng, "Đêm hôm khuya khoắt, sao thế?"



Mai Sầu đang ngồi, hai tay của Ảnh Du Long ôm lấy cổ của nàng từ phía sau lưng, cũng là bộ dạng bị đánh thức sau khi ngủ, Mai Sầu không lên tiếng, có điều nhìn nét mặt cũng có chút khó hiểu.



Ngược lại, Thượng Quan Phức rất tỉnh táo, "Thụy Nhi, sao thế?"



Trong ngực cô gái áo xanh đứng giữa nhà chính ôm một chàng trai dùng áo lông cáo bao lấy, mở cặp mắt, phát ra một tiếng thở nhè nhẹ, một tay nắm áo lông cáo, dưới ánh nến sắc mặt cũng tái nhợt hơn nhiều so với người khác. 



"Thụy Nhi, rốt cuộc thế nào? Có phải Trù Nhi không thoải mái hay không?"



Cuối cùng tầm mắt của Mai Thụy nâng lên từ trên mặt chàng trai trong ngực, "Vâng" dưới tay của nàng nắm thật chặt, "Thuốc của hắn sắp uống hết rồi."



"Đó không phải là thuốc viên chính con làm à, vậy thì làm tiếp đi."



Mai Thụy lắc đầu, "Con cần một vị thuốc, chỉ có trên thảo nguyên Xích Na mới có. Thuốc viên của Trù Nhi còn đủ bốn tháng rưỡi, con sợ con sẽ không kịp trở lại, nếu như dùng hết thuốc rồi con lại không có ở đây bên cạnh hắn..."



Bệnh của Tô Trù không phải là bệnh nặng gì, nhưng mà bệnh phát lên sẽ không ngừng ho khan, nếu trở nên nghiêm trọng không ngừng được, có lúc còn có thể ho ra máu nữa. Hắn khó chịu, Mai Thụy càng khó chịu hơn so với hắn, cũng may sau đó nàng chế ra một vị thuốc, mỗi ngày một viên thuốc, hắn sẽ không tái phát bệnh.



Vốn là bốn tháng cũng sẽ có thể về một chuyến, nhưng ngộ nhỡ nàng không kịp trở lại, để người khác chăm sóc thì nàng luôn không yên lòng, sợ nhất là nếu Tô Trù phát bệnh mà nàng lại không ở bên người.



Chuyện Tô Trù, từ nhỏ thì một mình nàng đã ôm lấy mọi việc, nàng chưa bao giờ yên tâm mượn tay những người khác. Cho dù là phụ thân của hắn, Tô Cẩm, chọc cho Tô Cẩm luôn oán trách với Mai Triều, con trai rõ ràng là mình sinh, sao từ nhỏ đã hệt như là của người khác?



"Còn tưởng rằng tỷ có chuyện gì, ta đi là được." Mai Trinh híp mắt cắt đứt Mai Thụy, Mai Hiểu Thụy chen miệng nói: "Ta cũng muốn đi."




Mai Bạn ho khan một tiếng, "Tái Hãn."



Tay của nàng ta vỗ vào trên lưng Mai Bạn, Mai Bạn chỉ có cảm giác xương sống của mình rung mấy cái, rốt cuộc Tái Hãn ôm đủ rồi, xoay người, "Làm sao lại muốn đến đây?"



"Đá vân mây."



"Ngươi muốn đá vân mây?"



Mai Bạn gật đầu, Tái Hãn gãi gãi đầu, hình như rất khó khăn, Mai Bạn hỏi: "Rất khó tìm?"



"Là rất khó tìm, bởi vì đều chôn ở trong thảo nguyên, bình thường đều là vào lúc chúng ta chăn dê, bầy dê gặm rễ cỏ gặm đến. Nếu ngươi muốn tự mình đào, vậy sợ rằng ngươi phải tốn thời gian rất lâu. Có điều yên tâm đi, đá vân mây cũng không hiếm thấy ở thảo nguyên chúng ta, rất nhiều nhà quý tộc đều sẽ có, ta thay ngươi đi xin một khối." Tái Hãn kéo ngựa của mình qua, bay vọt lên, tư thế tỏ rõ khoe khoang, nhíu mày nhìn nàng. Mai Bạn cười lắc đầu, cũng lên lưng ngựa của mình.



Tái Hãn nhìn nàng, "Ta dẫn ngươi đi lều lớn bên kia, trước kia không phải ngươi vẫn muốn hiểu biết hôn tục (tập tục cưới hỏi) của Di Tộc chúng ta, hôm nay coi như ngươi gặp được rồi."



Mai Bạn ngồi xong ở trên lưng ngựa, "Lều lớn?"



"Tộc trưởng và quý tộc ở khu vực kia, chúng ta đều gọi là lều lớn. Hôm nay là ngày đại hôn của thiếu tộc trưởng chúng ta."



"Được."



Tái Hãn cười đến không có ý tốt, "Được gì mà được, ta nói, ngươi có thể phải coi chừng một chút."



"Cái gì?"



"Ngươi cũng biết, chàng trai Di Tộc chúng ta lại khác với Trung Nguyên các ngươi, luôn luôn gan rất lớn. Tộc trưởng thì thích nhất văn hóa Trung Nguyên, đến cả rất nhiều chàng trai trẻ tuổi trong tộc của chúng ta cũng giống như là trúng tà vậy, rất thích những người Trung Nguyên tay trói gà không chặt như các ngươi." Nàng đánh giá Mai Bạn từ trên xuống dưới một cái, "Giống như là loại phong độ của người trí thức khắp người như ngươi, đây chính là loại được hoan nghênh nhất."