Không Có Kiếp Sau

Chương 36 : Người đàn ông tóc bạc thần bí

Ngày đăng: 18:05 18/04/20


Làm phi thuyền ảo ảnh, Bạch Vân Đóa Đóa trang bị vũ khí ảo giác vô cùng cao cấp, vũ khí chẳng những để tấn công kẻ địch, càng là công cụ tốt để Đóa Đóa tự tiêu khiển.



Hình ảnh Olivia với Mục Căn vừa thấy được Đóa Đóa dùng nguyên lý vũ khí ảo giác bảo tồn, thuộc về hồi ức của một con thuyền.



Thời điểm sinh ra thì ngây ngô, quá trình trưởng thành đầy vui sướng, lúc sắp rời nhà thì hăng hái dạt dào, cùng với những ngọt bùi đắng cay gặp phải sau khi sống tự lập.



Bạch Vân Đóa Đóa chỉ là một phi thuyền, có lẽ khó mà lý giải những cảm tình ấy, nhưng bất cứ ai chứng kiến ký ức của Đóa Đóa đều lập tức hiểu được cảm giác của hắn.



Hơn nữa đến phút cuối, ảo ảnh lại thành phương thức cầu cứu duy nhất của Đóa Đóa.



Đến lúc này, ảo ảnh của Đóa Đóa đã rất nhạt nhòa, vì năng lượng không đủ nên hắn thậm chí không thể tạo thành ảnh hoàn chỉnh.



Tại hình ảnh cuối cùng trong ký ức của Đóa Đóa, Mục Căn và Olivia rốt cuộc trông thấy chính mình.



Thời điểm hai thiếu niên cười đùa toe toét đi tới, bóng dáng lờ mờ của Đóa Đóa đã đi theo bọn họ. Dọc đường đi, hắn tìm đủ mọi cách hấp dẫn lực chú ý của nhóm người Mục Căn, tiếc rằng chẳng ai phát hiện ra hắn.



Manh Manh và Alpha là người máy, tự mặc định sử dụng thiết bị quét hình để quan sát vật, vốn dĩ loại thị giác này xuất hiện nhằm mục đích phòng ngừa sự quấy nhiễu của vũ khí ảo giác, thành ra Đóa Đóa tuyệt không có khả năng được họ phát hiện.



Cứ vậy, người duy nhất có thể phát hiện hắn chỉ còn Olivia hoặc Mục Căn.



Nhưng hỏng cái là, ảo ảnh của Đóa Đóa thực sự quá nhạt, lúc có đèn còn đi xuyên qua hắn như không , tới hồi hết đèn, Mục Căn với thị lực chỉ khá hơn người bình thường một chút chắc chắn nhìn không tới hắn.



May còn Olivia.



Trong khoang thuyền tối om om, chỉ mình Olivia chú ý tới Đóa Đóa đang tuyệt vọng.



Dù chỉ mình ta nhìn thấy mi, vậy, vậy cũng không được làm ta sợ nha!!!!! Rốt cuộc biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, Olivia nghĩ mà đầu đầy hắc tuyến.



Cơ mà —



“Cám ơn ngài, Olivia tiên sinh, cám ơn ngài đã đuổi kịp và tìm được tôi ở dưới sàn.” Đóa Đóa này ngược lại rất lễ phép, thôi vậy.



Từ nhỏ đến lớn chả mấy khi được người ta cảm kích một lần, Olivia sờ sờ mũi, cuối cùng quyết định tha thứ cho cái đầu to gỉ sét kia.



“Cám ơn Mục Căn tiên sinh đã phát hiện tôi trong thùng, kiên nhẫn tẩy sạch vết gỉ sét cho tôi, còn gắn lại mạch điện. Động tác của ngài hết sức uyển chuyển và chính xác, gần như sánh bằng chủ nhân tôi.”




Hai thiếu niên trẻ không biết nguyên nhân cụ thể trong quyết định này của phụ huynh, họ chỉ tràn ngập chờ mong trước chuyến hành trình sắp mở màn. Đầu ghé sát nhau, cả hai tiến hành thảo luận sôi nổi về kế hoạch đổ bộ sắp tới (≧▽≦).



Cùng lúc này, trong cô nhi viện tại một vệ tinh đế đô nào đó cách họ mười vạn năm ánh sáng, một người đàn ông lạnh lùng nghiêm mặt rời đi.



Tóc, lông mày, thậm chí lông mi cũng trắng như tuyết, có màu trắng tuyết làm nền, đôi mắt đỏ rực của người đàn ông nom càng nổi bật.



Đằng sau hắn, viện trưởng cô nhi viện chạy chậm một mạch theo hắn, định nói gì đó với hắn, nhưng lại bị mấy vệ sĩ cao to xung quanh người đàn ông ngăn chặn ngay tắp lự.



Hoàn toàn mặc kệ ánh mắt đánh giá của người khác, người đàn ông trắng bạc đợi thủ hạ mở cửa xe cho mình, sau khi mau chóng ngồi xuống và ra lệnh lái xe, hắn dùng một tay chống cằm.



Hiện tại là năm 386 lịch Ánh sao, Olivia vốn đang ở cô nhi viện hoang vu này, có điều đã bỏ đi từ lâu, xem ra mình vẫn chậm một bước.



Rời khỏi cô nhi viện rồi Olivia sẽ đi đâu?



Hắn sa vào trầm tư.



—–



Mạn phép lôi việc tư vào việc công =)))



Gặp mặt phụ huynh, anh vợ đang huyên thuyên với bố chồng =)))))



.



Thê nô cầm áo cho ai kia :”>>>>



.



Bắn tim chíu chíu



.



Ước gì có hình HQ để yêm rửa tấm này ra rồi đóng khung treo lên ;((((( Ôm nhao kìa ;(((((