Không Có Kiếp Sau

Chương 37 : Người ba đầu

Ngày đăng: 18:05 18/04/20


Olivia – kẻ bị người đàn ông tóc bạc tìm kiếm – hiển nhiên đang ở cùng Mục Căn. Dưới thao tác chuẩn xác của Epsilon, bọn họ rốt cuộc rời khỏi tinh vực Lăng Hoàng Đế Biển Chết một cách nhanh chóng.



“Cuối cùng cũng lết khỏi phần mộ kia.” Olivia duỗi lưng một cái, quay sang muốn nói chuyện với Mục Căn, lại phát hiện Mục Căn đang dán cả người lên cửa sổ.



“Cậu đang nhìn gì vậy?” Olivia tò mò đi tới cạnh Mục Căn, nhìn theo tầm mắt cậu: Ngoài kia chả có gì ngoài mấy cái phi thuyền.



Mục Căn chỉ ngẩn ngơ dòm ra ngoài cửa sổ mà chẳng nói lời nào. Bối cảnh trưởng thành bất đồng đã định trước Olivia không thể lý giải cảm giác hiện tại của cậu.



Sau khi rời Lăng Hoàng Đế Biển Chết, ngày càng nhiều phi thuyền xuất hiện xung quanh họ.



Nhiều “người” quá — đây là cảm giác duy nhất của Mục Căn bây giờ!



Trên mỗi phi thuyền đều có rất nhiều người, ở đây lắm phi thuyền như vậy, nghĩa là có càng nhiều người hơn nữa!



“Chỗ này đông người ghê!” Mục Căn rốt cuộc hết nhịn nổi, hưng phấn quay mặt qua, mắt cậu sáng lấp lánh, hai má cũng phơn phớt hồng.



“Hửm… có sao?” Olivia nhìn nhìn ra ngoài: Hơn mười phi thuyền thôi mà, có gì hay đâu? Ở cái chốn chim không thèm đẻ trứng này thì có bao nhiêu phi thuyền chứ!



Nhưng Mục Căn rõ ràng rất kích động: “Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy nhiều người như vầy đó! Người giống y đúc tớ luôn!”



Được rồi, quên mất nhóc này chui ra từ cái hành tinh còn nông thôn hơn cả nông thôn.



Tuy nhiên, Olivia nghĩ mình nên nhắc nhở nhóc hai lúa một chút:



“Người ở đây có thể sẽ khác với tưởng tượng của cậu…”



“Hở?”



Nom bản mặt ngốc xít ngập dấu chấm hỏi của Mục Căn, Olivia bỏ lửng câu, cười xấu xa rồi bỏ chạy một nước.



Sau đó, Mục Căn chả mấy chốc đã hiểu tại sao hắn nói vậy.



“Ách…” Nhìn người xuất hiện trong màn hình, Mục Căn có chút lắp bắp.



“Xin chào, xin hỏi ngài muốn ăn gì?” Mãi không thấy chọn món, “người” trong màn hình hơi mất kiên nhẫn.



Chuyện là vầy: Ban nãy đúng lúc có một phi thuyền màu đỏ tạt ngang tuyến đường của họ, vừa thoáng thấy đối phương, Ollie lập tức ngăn họ lại.



Theo Ollie giới thiệu, đây là một nhà ăn di động, bọn họ qua lại như thoi đưa trong vũ trụ, chuyên cung cấp các loại thức ăn nhanh và món nhẹ cho dân du hành giữa các hành tinh.
Đây là hành vi rất thiếu tôn trọng.



Ban nãy Mục Căn gặp người ba đầu kia, ngay từ đầu đã xưng hô chính xác.



Một ngày mới đẹp làm sao — nhân viên ba đầu tâm trạng vui vẻ tặng thêm một phần thịt nguội vào đơn hàng của Mục Căn.



“Đúng là một ngày tuyệt vời!” Thấy món tặng kèm, Olivia cũng sướng rơn: “Đây là món mắc nhất trên thuyền họ đấy! Số lượng còn có hạn nữa chứ!”



Thế là Olivia mừng rỡ bưng đĩa qua.



Mục Căn sững người, đoạn cấp tốc đuổi theo cái khay đối phương đang thu về, lấy thứ gì đó trong ba lô bỏ lên.



“Mau tới ăn nè!” Olivia gọi cậu: “Cậu mới thả cái gì lên khay người ta vậy?”



“Đồng hồ báo thức nhặt được trên Bạch Vân Đóa Đóa.” Mục Căn thành thật trả lời, bê sữa lên uống một ngụm lớn, đoạn kinh ngạc mở to mắt.



“Cái gì!!!” Olivia sặc đồ ăn: “Đó, đó là –”



Một trăm năm mươi triệu farad tệ mà!



Hắn chưa nói xong, Mục Căn đã xắn một miếng cá nhét vô miệng hắn.



“Ngon hông?”



“Ngon…”



“Ngon thì ăn nhiều vào.”



“… Ờ.”



Quả là một ngày quang đãng.



Con người của thế giới ngoài kia cũng thiệt tốt bụng — Mục Căn sung sướng nghĩ.



Té ra người ba đầu cũng không phải dạng bất chấp lý lẽ — Olivia cũng có cái nhìn mới về chủng tộc này, mấy món trên menu bí mật ngon ghê, không bắn bỏ hành tinh của họ thì có lợi hơn nhỉ.



Trong lúc vô tình, tương lai của vũ trụ đã lặng lẽ đổi thay.