Không Có Kiếp Sau

Chương 57 : Nảy mầm

Ngày đăng: 18:05 18/04/20


Olivia áp mặt lên cửa sổ, nhìn ngôi nhà nhỏ đằng sau mãi không nỡ dời mắt, cố sức trông theo đến tận khi không thấy được nữa.



Phong cảnh ngoài cửa sổ bị màn đêm thăm thẳm thay thế.



Olivia chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt hắn thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, cơ hồ hệt như khoảng thời gian trước, có lẽ — còn đáng sợ hơn.



Nhưng Manh Manh lại hoàn toàn không cảm giác được sự đáng sợ ấy.



Nó tiến lên trước mấy bước, dựa sát bên trái Olivia, tựa như muốn dùng cơ thể nho nhỏ của mình đỡ lấy chủ nhân.



Manh Manh tựa thật gần bên Olivia giống quãng ngày trước khi gặp được Mục Căn.



Trước khi gặp Mục Căn, hai người họ sống nương tựa lẫn nhau như thế đấy.



Trong xe huyền phù không bật đèn, chỉ có ánh đèn bên ngoài hắt vào qua cửa sổ, không gian im ắng với chỉ hai hành khách duy nhất, thoạt trông cứ như “phòng ngủ” của Olivia tại cô nhi viện.



Nhỏ hẹp, tăm tối, thiếu sức sống.



“Chíp ~” Manh Mnh kêu khẽ một tiếng, dùng thiết bị quét hình kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, xác định trong xe không có máy theo dõi mới thận trọng mổ Olivia.



Olivia chậm rãi hạ mắt, nhìn nó bằng khuôn mặt vô cảm.



“Chíp! Trước khi đi Mục Căn đưa tôi cái này nè, dặn tôi lén giao cho cậu.” Âm lượng hạ cực thấp, Manh Manh nhỏ giọng nói, đoạn móc ra một thứ trong cái túi trước bụng…



Một con thú nhỏ?



Và nó là… đế long trăng rằm!



Thú con đang được hai cánh Manh Manh bưng lấy rõ ràng là đế long trăng rằm mà Olivia ngoài ý muốn ấp nở trước lúc thi.



Nét mặt đáng sợ trước đó nhoáng cái vỡ vụn thành mảnh nhỏ, Olivia sợ ngây người!



“Mục Căn nói: Giao con đế long trăng rằm này cho Ollie để –” Manh Manh tái hiện trung thực lời nhắn nhủ nó nghe được khi nhận đế long trăng rằm.



“Để làm gì? Nói mau đi chứ!” Manh Manh nói một nửa thì im, Olivia vội vàng giục nó.
“Đúng là cao thủ lời ngon tiếng ngọt mà ~ sao tên nhóc ấy không phải Cantus chứ? Không phải Cantus cũng được, Đạo long cũng được tuốt, ta chắc chắn sẽ nhận cậu nhập học!”



*Đạo long:



“Chuyên gia đút lót thiên tài –” Argos ôm hộp âm nhạc hôn cái chụt. Sung sướng quay hộp, nghe làn điệu huyễn hoặc lòng người trong truyền thuyết cất lên từ rè rè đến trôi chảy, nụ cười trên mặt Argos dần cô đọng, nét cười toe toét chậm rãi thu nhỏ thành khóe miệng bình thường, hắn thì thào: “Ta nhận hối lộ của cậu.”



“Ta sẽ chăm sóc tiểu chíp nhà các cậu chu đáo.”



“Cứ nghĩ đến là lại thấy kích động quá đi thôi ~”



“Thiệt tình là háo hức lắm lắm ^_^”



Hắn cứ thế lẩm bẩm, theo giai điệu hộp âm nhạc ngày càng kịch liệt, trong phòng rốt cuộc chỉ còn tiếng nhạc ma mị, văng vẳng mà hư ảo, nghe từ xa hệt như Ác Ma đang nói ngon nói ngọt dụ dỗ Argos.



^_^



***



Mà Mục Căn lúc này —



“Manh Manh đã đưa long thú một sừng… ấy không, đế long trăng rằm cho Ollie chưa nhỉ?” Nằm trên giường lăn lộn mãi không ngủ được, trong đầu cậu cứ mãi nhớ nhung Olivia bỗng nhiên bị mang đi mất.



“Ollie đi đột ngột quá, trước đó mới hứa làm thịt đế long trăng rằm mới cho Ollie ăn, mà giờ…”



“Chờ Ollie nuôi lớn long con kia là có thịt tươi ăn rồi.”



“Đúng không, Sigma?”



Trong bóng đêm, Mục Căn ướm hỏi Sigma.



“Ollie nhất định sẽ nuôi long con đến béo ú.” Sigma tặng anh trai lời an ủi chắc nịch.



Dưới sự an ủi (?) của Sigma, tay lại mò thấy mớ lông rụng của Ollie, Mục Căn cuối cùng cũng thong thả chìm vào mộng đẹp.