Không Có Kiếp Sau

Chương 58 : Ngày nhập học đầu tiên

Ngày đăng: 18:05 18/04/20


Ollie đi rồi, nhưng khắp nơi trong nhà đều ngập tràn hình bóng hắn. Chỗ nào cũng có kẹo que Ollie giấu, trên ban công, trên giường, trên bàn chải dính đầy lông rụng của Ollie.



Nhuyễn mịn, mềm mại vô cùng.



Mục Căn thu hết toàn bộ lông, tháo rời cái áo trắng Ollie để lại, dùng vải may thành búp bê Kham Manh Manh màu trắng, sau đó dồn lông Ollie vào đó.



Mai là ngày học sinh mới nhập học.



Mục Căn và Sigma dậy thật sớm, vẫy tay tạm biệt ba ba và các bác, rồi cùng đến trường báo danh. Cuộc thi chấm dứt, nhân viên hộ tống thí sinh đã rút hết, trên đường không có bao nhiêu người, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa, chỉ một tiệm bánh ngọt còn mở.



Nhớ Ollie từng bảo muốn mở cửa tiệm đồ ngọt, Mục Căn ngơ ngác đứng tại chỗ.



Đại khái là thấy cậu đứng hơi lâu, chủ cửa hàng cũng không nhịn được phải nhìn cậu. Mục Căn ngượng ngùng gãi gãi đầu, lớn tiếng chào hỏi ông chủ và mỉm cười thật tươi, bấy giờ mới kéo Sigma bỏ chạy.



Bị phản ứng của Mục Căn làm cho không hiểu mô tê gì, ông chủ nhíu mày, tiếp tục chuẩn bị mở tiệm.



Nhà họ cách học viện hơi xa, Mục Căn với Sigma chạy nửa tiếng mới đến trường, vừa tới cổng trường thì bắt gặp Dobby. Thân hình cao lớn của Dobby đặc biệt bắt mắt giữa đám đông, nhờ ưu thế chiều cao, cậu ta đã nhìn thấy Mục Căn từ xa. Dobby thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát, đoạn vẫy vẫy Mục Căn.



“Buổi sáng tốt lành, Mục Căn!” Nom Dobby có vẻ vui lắm, nếu hiện tại là nguyên hình, cậu ta đang vẫy đuôi lia lịa chắc luôn ~(≧▽≦)/~



“Buổi sáng tốt lành, Dobby, đây là em trai tôi Sigma.” Mục Căn cười đáp lại Dobby, lập tức giới thiệu Sigma cho cậu ta.



“Buổi sáng tốt lành.” Màn hình tối lóe lên tia sáng xanh, Sigma ngửa đầu vươn tay máy ra.



Mới đầu Dobby đần mặt, sau mới lóng ngóng chìa tay, dùng sức bắt tay Sigma thật chặt, rối rít chào hỏi.



“Mục Căn, đây, đây là em trai cậu thiệt hở?” Dobby cúi xuống, khẽ hỏi Mục Căn.



“Ừa.” Mục Căn gật đầu.



“Nhưng… nhưng em cậu là người máy mà? Chả lẽ ba ba cậu cũng là người máy?” Dobby ngẩn người.



“Ừa.” Mục Căn tiếp tục gật đầu.



Dobby ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy…




Điểm trúng tuyển khoa Ẩm thực và khoa Chế tạo cơ giáp hoàn toàn không cùng cấp bậc, trong mắt Grove, tân sinh khoa Ẩm thực toàn mấy đứa rớt đài khoa khác mới phải miễn cưỡng vào đó.



Lời ông khiến tân sinh gầy teo kế bên kinh hãi không thôi: Cậu ta là người cuối cùng được nhận vào lớp Chế tạo cơ giáp, nếu Grove đặc cách nhận thiếu niên tóc đen, cậu ta chắc chắn sẽ bị đá bay!



Ánh mắt đắc ý của Grove và ánh mắt hoảng hốt bất an của thí sinh gầy teo đồng thời chĩa vào Mục Căn, cùng chờ đợi đáp án của cậu:



“Không cần đâu ạ, em khó khăn lắm mới trúng tuyển khoa Ẩm thực đấy.”



Mục Căn lắc đầu, ra hiệu bảo Dobby đi theo mình, việc ở đây đã xong, bọn họ nên chuyển sang địa điểm tiếp theo.



Grove đờ dẫn cả người. Thừa dịp ông ngẩn ngơ, Sigma đoạt lại mông và chân mình, lạch bạch rượt theo Mục Căn với Dobby.



Cuộc đối thoại của họ theo gió phiêu tới đây:



“Dobby, chờ tôi nghiên cứu rồi làm cho cậu một người máy nha?”



“Hở? Mục Căn biết làm cả người máy á?”



“Không biết, giờ mới biết làm mông với chân à.”



“Vậy hả?”



“Nhưng có thể học mà.”



“Thiệt sao? Vậy cám ơn cậu nha!”



Tâm linh bị tổn thương của Dobby từ từ được chữa lành trong lúc trò chuyện cùng Mục Căn. Ôm ấp kỳ vọng dành cho người máy tương lai, cậu ta tiếp tục vui vẻ thảo luận về mông với Sigma.



Cùng lúc ấy —



Olivia cũng nhập học.



Thấy tên Olivia trong danh sách tân sinh trúng tuyển, Tô Mai Cách trợn trừng mắt!