Không Có Kiếp Sau

Chương 59 : Ngày đầu tiên ollie xa nhà

Ngày đăng: 18:05 18/04/20


Lịch sử, sau một bước ngoặt, lại quay về phương hướng ban đầu.



“Hollande, Gaia, Abil, Paul…” Đọc lên những cái tên quanh tên Olivia, giọng Tô Mai Cách khẽ run rẩy.



“Tô Mai Cách?” Người đàn ông bên cạnh hắn ngẩng đầu lên, bị bộ dạng của Tô Mai Cách dọa sợ: “Mặt anh trắng bệch khiếp quá! Có chỗ nào không khỏe hả?”



Tô Mai Cách không đáp lời đối phương.



Hắn mím chặt môi, nhìn trừng trừng cái tên ấy.



Chết hết rồi… Mấy người này chết hết rồi!



Trước ngày tốt nghiệp không xa, trong nhiệm vụ tập thể cuối cùng, Olivia là người duy nhất sống sót của tiểu đội, toàn bộ những người khác đã “hy sinh”.



“Sĩ quan dự bị một mình mang thi thể của tất cả chiến hữu đã hy sinh về quê hương”, chuyện này một dạo từng gây huyên náo không nhỏ: Những đội viên “hy sinh” đều có xích mích với Olivia từ lúc ở trường. Không chỉ một người đứng ra kháng nghị đòi tra rõ nhiệm vụ lần ấy, nhưng hình ảnh và báo cáo công tác mà Olivia cung cấp đều hết sức hoàn mỹ. Trong báo cáo của hắn, sự hy sinh của các chiến hữu khá hợp tình hợp lý, hơn nữa vô cùng sâu sắc. Olivia còn thỉnh cầu rằng: Tất thảy chiến công xin tặng hết cho các chiến hữu đã ra đi, hắn không cần gì cả. Song trên thực tế, chiến công và trợ cấp quả thực phân hết cho mấy người trẻ tuổi đã “hy sinh” theo tâm nguyện của Olivia, có điều chỗ tốt thực sự thuộc về một mình Olivia. Sau sự kiện ấy, tên người thanh niên này thình lình nhảy vào mắt các lãnh đạo quân sự khắp chốn, được nhiều nơi chiêu mộ, từ đó về sau bước lên con đường thăng quan tiến chức vùn vụt.



Thời điểm còn đi học, Olivia cũng không phải học sinh xuất sắc, thậm chí còn chẳng bắt mắt, mỗi một học viên chấp hành nhiệm vụ cùng hắn đều xuất chúng hơn hắn. Theo như đánh giá của bạn bè và thầy cô, thì bất cứ ai trong số họ cũng có khả năng trở thành nhân vật tài ba, cơ mà —



Họ đã sớm ngã xuống, ngoại trừ bạn bè thân thích, chẳng ai nhớ rõ tên họ. Để rồi sau khi bạn bè thân thích chết đi, bằng chứng cuối cùng đại biểu cho sự tồn tại của họ cũng tan thành mây khói.



Không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.



“Tô Mai Cách, nếu anh không có việc gì làm thì đi nghênh đón tân sinh đi, tôi phụ trách danh sách học sinh bên này, còn anh phụ trách danh sách trên tay anh, thế nào?” Người đàn ông đứng dậy, lấy áo khoác trên lưng ghế dựa mặc vào, soi gương chỉnh trang diện mạo một chút, hình tượng một viên chức lão luyện của Học viện quân sự đế quốc lập tức ra lò.



“… Được.” Không có lý do cự tuyệt, sắc mặt Tô Mai Cách tái nhợt, nắm chặt danh sách học sinh trong tay.



“Thả lỏng đi nào, tuy năm nay là năm đầu tiên anh tiếp đãi tân sinh, nhưng không được biểu hiện ra ngoài đâu nha ~ Nếu căng thẳng quá thì làm bộ mặt mũi vô cảm là được rồi, mấy đứa học sinh cứ thấy chúng ta mặt lạnh là sợ run, tuyệt đối không hỏi vớ vẩn đâu.” Lời đồng nghiệp nói giống y đúc trong trí nhớ, song Tô Mai Cách hoàn toàn không cảm động như khi ấy, hắn chỉ thấy lo lắng, vừa nghĩ đến sắp gặp người kia, hắn lại chẳng biết làm sao mới tốt.



“Phải rồi, dù chúng ta chỉ là trợ giảng, không có tư cách trực tiếp giáo huấn chúng nó, nhưng nếu đụng học viên không nghe lời thì vẫn có thể nhốt lại đấy! Cuối ký túc xá có một phòng tối chuyên biệt, học viên nào bị nhốt một đêm bên trong là sau này hết dám sinh sự luôn.”



Đồng tử Tô Mai Cách chợt co rút.



Đần độn đi theo đồng nghiệp, chờ hắn ý thức được bọn họ đột ngột dừng lại, hắn rốt cuộc cũng hoàn hồn. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, đập vào mắt Tô Mai Cách là những tân sinh đang xếp hàng ngay ngắn trước mặt. Mà Olivia, rõ ràng đang xếp thứ nhất trong hàng đầu tiên bên tay trái hắn!



So với các thí sinh chung quanh, Olivia thoạt nhìn cực kỳ không thu hút, thân hình thiếu cường tráng, cũng không đủ cao lớn, song mái tóc trắng bạc luôn che khuất đôi mắt trong ký ức đã biến mất, hai mắt to lộ ra bên ngoài, Tô Mai Cách bất ngờ thấy được nét trẻ con trong đôi mắt ấy.
“Manh Manh…” Olivia chợt gọi tên Manh Manh.



“?” Manh Manh khó hiểu nghiêng đầu qua.



“Không có gì.” Olivia cuối cùng chẳng nói gì.



Mới bước vào học viện này mấy tiếng đồng hồ, hắn đã cảm nhận được không khí thiếu thân thiện ở đây.



Hắn nhớ tới sự kiện xảy ra lúc xuống xe:



“Hai kiện hành lý.” Nhân viên kiểm sát chịu trách nhiệm cho an toàn của tân sinh vô cảm nói.



Trong mắt gã, người máy Manh Manh chỉ là một kiện hành lý của Olivia.



Bản thân Manh Manh không cảm thấy gì, nhưng Olivia lại thấy phẫn nộ.



“May mà không phải Mục Căn.” Mục Căn quan tâm gia đình người máy của mình như vậy, nếu gặp phải loại chuyện này, hẳn cậu ấy sẽ đau lòng lắm nhỉ?



Đêm đầu tiên xa nhà, Olivia cảm thấy hơi lạnh lẽo.



“Manh Manh, nằm sát chút nữa đi, ta lạnh.” Hắn ra lệnh cho Manh Manh.



“Nhưng nhiệt độ cơ thể tôi có 3 độ à, tôi nằm sát nữa cậu càng lạnh hơn đó, chíp!” Manh Manh đúng là một người máy quá mức thành thật và thiếu tế bào lãng mạn trầm trọng, đặc biệt giỏi phá hỏng tâm trạng người ta.



“Bảo nằm gần thì nằm đi, đừng chíp nữa!” Olivia nghiêm mặt, Manh Manh liền ngoan ngoãn sáp qua.



“Hay tôi tăng nhiệt độ lên tí nha? Hai mươi ba độ được không?”



“Ngu ngốc! Lên hai mươi ba độ mi không cháy hỏng mới lạ đó! Để nguyên như bây giờ, cấm động.”



“Ừ.”



Vì thế, Olivia và Manh Manh cứ vậy rúc vào nhau, vượt qua đêm dài xa nhà đầu tiên.