Không Có Kiếp Sau

Chương 62 : Sừng to (2)

Ngày đăng: 18:05 18/04/20


Đối với Sừng To mới ba tháng tuổi mà nói, bãi cỏ nhỏ trước mắt đã là chỗ ăn chơi cực kỳ hoành tráng rồi! Hiển nhiên vui hơn căn phòng xám xịt của Olivia nhiều nhiều lắm!



Chẳng những vui, mà còn ngon tuyệt cú mèo!



Ở đây không có ba ba (đúng vậy, bé long con xem Olivia mà nó nhìn thấy đầu tiên như ba mẹ mình), chẳng ai nói “không được ăn”, nghĩa là tất cả đều ăn được hết ~(≧▽≦)/~



Cỏ xanh xanh rất ngon, đất đen đen cũng ngon không kém, con bướm bay trên trời nhai cực mềm, côn trùng dưới đất lại giòn tan!



Trong tất cả thực vật, Sừng To thích nhất cái cây sau phòng ngủ Olivia. Đó là một ngọn cây vô cùng cao lớn, thân cây xù xì, tên khoa học là Khổ Nam, là một loại cây chứa độc tính. Vì trong lá cây, thân cây đều có độc, nên cây khổ nam đuổi côn trùng rất hiệu quả. Gần phòng ngủ và khu phòng học của Học viện quân sự đế quốc đều trồng lác đác mấy cây.



Trong mắt những học sinh của Học viện quân sự, mấy thứ thực vật này cùng lắm chỉ để trang trí, mỗi ngày đều khốn đốn vì huấn luyện cường độ cao và bài tập, bọn họ không có tâm tình ngâm cứu cây cỏ, nhưng Sừng To thì khác.



Với Sừng To, khu rừng nhỏ này chính là lãnh địa của nó! Nó có nghĩa vụ cẩn thận nghiên cứu từng tấc đất và cọng cây ngọn cỏ trên lãnh địa! Nó đã sớm quan sát cây khổ nam kia từ đầu, song khi ấy lá gan nó còn nhỏ, nào dám tùy tiện khiêu chiến ngọn cây cao to, đợi đến lúc quen thuộc rồi, nhóc con liền nóng lòng muốn thử cây khổ nam.



Đế long trăng rằm trưởng thành đặc biệt đồ sộ và nặng thịt như một chiếc phi thuyền loại nhỏ, đừng nói leo cây, bò trên sườn núi còn có khả năng đè sập luôn sườn núi. Nhưng đế long trăng rằm con lại bất đồng, nhằm tiện cho việc leo lên người ba mẹ để ba mẹ mang đi, đế long trăng rằm con đều là tay leo trèo thiện nghệ, bò lên mình long và leo cây chung quy cũng na ná nhau, vì vậy Sừng To chẳng cần ai dạy đã học xong leo cây.



Lần đầu tiên leo cây, nó chỉ bò đến cành đầu tiên, sau đó hết dám động đậy.



Hôm ấy vẫn là Olivia tìm không thấy nó, cuối cùng trèo lên cây xách nó xuống.



Có lần đầu tiên thành công, hôm sau lá gan Sừng To càng lớn hơn – dù sao ba ba lâm vào thế bí cũng phải xách người ta xuống dưới nha!



Thế là nó lại chậm rãi bò bò lên trên. Trên cây, nó thấy được phong cảnh mà đứng dưới đất tuyệt đối nhìn không tới, cùng với những quả cây tròn trịa. Ngày đó Sừng To mang trái cây về nhà, trong miệng ngậm ba trái khổ nam, nó chia con mồi cho “ba ba” nhà mình.



Bị đôi mắt to tròn ướt nước của bé long con nhìn chăm chú đến không đành lòng từ chối, cuối cùng Olivia vẫn ăn một trái khổ nam, rồi —



Tào tháo rượt cả ngày 囧.



Trái cây ngon thế mà ba ba không có số hưởng, Sừng To quyết định thôi thì mình ăn nhiều chút vậy.



Cũng do Olivia quá chiều chuộng nó, lâu dần phát hiện Sừng To ở ngoài không gặp nguy hiểm, lại không nỡ chứng kiến bộ dạng ỉu xìu của nó khi bị nhốt trong phòng ngủ, thi thoảng Olivia cũng thả nó ra ngoài chơi vào ban ngày.



Sừng To rất ngoan, Olivia nói không được đi đâu, nó chắc chắn sẽ không đi, Olivia cũng biết điểm ấy nên mới thả nó.



Sáng hôm đó, trước khi đi huấn luyện, Olivia chú ý thấy thời tiết không tốt lắm, vốn không muốn thả Sừng To ra ngoài. Ngặt nỗi Sừng To cứ cọ đến cọ đi bên chân hắn, cắn ống quần không cho hắn đi. Olivia hoàn toàn vô phương chống cự trước ánh mắt của nó, rốt cuộc vẫn vụng trộm thả nó đi.



“Chỉ được phép chơi trên bãi cỏ đã quy định, không được đi chỗ khác!” Trước lúc đi, Olivia nghiêm khắc dặn dò Sừng To.



“Mooo!” Sừng To vâng lời.



Bấy giờ Olivia mới cau mày đi ra ngoài.



Sừng To nhanh nhẹn leo lên cây khổ nam, đứng trên cây có thể nhìn xa hơn, nó dõi theo bóng lưng Olivia tới khi không thấy được nữa mới an tâm ăn trái cây.



Olivia với Manh Manh đi vắng, Sừng To vẫn rất ngoan ngoãn. Nó ăn ba trái khổ nam, một con bọ cánh cứng, một con chim nhỏ, đi ị một lần, sau cùng lại thấy hơi ngót bụng thì gặm mấy cọng cỏ trong bụi cỏ gần đó.
Hollande cả chiều cao lẫn hình thể đều to hơn Olivia ba vòng chậm chạp nghiêng mắt nhìn Gaia kế bên: “Sừng To là cái quái gì?”



“Hả! Ai biết.” Gaia tháo mắt kính chậm rãi lau, trên kính dính thứ gì trông như máu, hắn lau hồi lâu cũng chẳng sạch.



“Sừng To là một khủng long không biến thành người, trên đầu có một cái sừng nhỏ, đương nhiên sừng ấy sau này sẽ lớn thành sừng to.” Thấy Olivia trầm mặt không nói một lời, Manh Manh nhảy ra, đoạn nghiêm túc mô tả diện mạo của Sừng To cho Gaia biết. Manh Manh không hiểu thế giới nhân loại, cứ ngỡ bốn người này thực sự không biết Sừng To là gì.



“À! Nếu theo lời mày tả thì tao có thấy Sừng To đó. Có phải cái sừng kia không?”



Abil dùng mũi chân chỉ đống máu đằng xa, giữa bãi máu rõ ràng có một đoạn sừng be bé!



Thời điểm trông thấy nửa đoạn sừng, đầu óc Olivia trống rỗng. Hắn chậm rãi đi qua, nhìn bàn tay tái nhợt của mình nắm đoạn sừng nhỏ lên khỏi vũng máu.



“Chủ nhân cái sừng đâu?” Hắn nghe chính mình cất giọng nhẹ bẫng.



“Chắc trong thùng rác dưới lầu. Ah! Đó là trong trường hợp chưa bị bắt đi đấy nhé.” Abil cười cay độc.



“Biết rồi.” Olivia gật gật đầu.



“Tao sẽ quay lại.” Hắn nghe mình nói thế với mấy kẻ trong phòng.



“Quay lại sửa cánh cửa với xử lý rác rưởi mà thú cưng mày bỏ lại hả?” Hollande dùng chân chỉ chỉ máu đen.



“Đúng vậy, tao muốn thu dọn rác rưởi.” Olivia nhếch khóe miệng, quay đầu tặng lũ trong phòng nụ cười mỉm đáng sợ không gì sánh được!



Đoạn, hắn đi một mạch ra ngoài.



Chạy thật nhanh đến thùng rác dưới lầu, sắc mặt Olivia trắng bệch, cùng Manh Manh lục lọi rác, rốt cuộc tìm thấy Sừng To toàn thân đẫm máu, bị nhét trong cái túi nilon dưới đáy thùng rác thứ ba đếm ngược.



Olivia run rẩy mở cái túi máu chảy đầm đìa, Sừng To bên trong đã hoàn toàn không còn dáng vẻ ban sáng nữa: Cái sừng nhóc con lấy làm kiêu hãnh nhất nhất đã biến mất, cả người máu thịt lẫn lộn, xương cốt không biết nát bao nhiêu khúc, mềm rũ nằm trong lòng Olivia, thân thể bé nhỏ lạnh lẽo mà cứng ngắc, thoạt nhìn…



Olivia không dám tưởng tượng đến tình cảnh ấy.



Nhưng chính lúc này, Olivia bỗng cảm giác hai tay run lên, hắn khó tin nhìn xuống lần nữa, Sừng To trước mặt Olivia hơi hơi hé mắt.



“Mooo…”



Sừng To yếu ớt đáp lại ba ba mình.



Ngay từ khi nghe Olivia gọi tên mình bên bãi cỏ, nó đã sớm đáp lại ba ba, giờ rốt cuộc —



Sừng To yên tâm nhắm mắt trong lòng Olivia.



Nó chưa chết.