Không Có Kiếp Sau

Chương 63 : Mồi lửa thứ hai

Ngày đăng: 18:05 18/04/20


Sắc trời đã tối, bầu trời âm u cả ngày rốt cuộc đổ mưa tí tách vào thời điểm này.



Không có dù, Tô Mai Cách định đứng thêm lát nữa. Sắp đến giờ gác cổng rồi, đợi tới lúc đó rồi về.



Nhưng mà —



Thấy giờ trên đồng hồ đeo tay kiểu cổ đã điểm đúng thời gian gác cổng quy định, Tô Mai Cách toan rời đi lại dừng bước.



Hắn kinh ngạc nhìn về phía khu phòng ngủ học sinh đằng xa. Vừa đến giờ gác cổng, tất cả cửa sổ phòng ngủ đều tối xuống, khu vực đó trở nên tối om om. Được bầu trời u ám làm nền, khu phòng ngủ hệt như một dã thú trong bóng đêm chỉ tạm thời thu lại móng vuốt sắc nhọn, lẳng lặng ngủ đông ở nơi ấy, nguy hiểm mà khó lường.



Vô cùng nguy hiểm —



Nghĩ đến tân sinh mới chết ở đó dạo trước, Tô Mai Cách đánh cái rùng mình.



Chẳng ai biết rõ nguyên nhân thực sự khiến tân sinh kia tử vong hơn hắn.



Tự sát – báo cáo mà nhân viên y tế trình lên đã viết về nguyên nhân cái chết của tân sinh nọ như thế.



Nguyên nhân dĩ nhiên không sai, tân sinh nọ tự sát là thật, có điều…



Nhớ tới tân sinh ấy, thân hình thon gầy của Tô Mai Cách bắt đầu run nhè nhẹ.



Hắn biết rõ tân sinh ấy hơn ai hết: Là học sinh thay Olivia vào ở gian phòng ngủ kia, khi ấy Tô Mai Cách đã sàng lọc cẩn thận. Phòng ngủ của Hollande đã tập trung hết khủng long ăn thịt hung hãn nhất toàn khóa rồi, hắn không thể xếp thêm khủng long ăn thịt thứ năm vào đó. Tô Mai Cách đã xem qua tư liệu của nhóm tân sinh mình phụ trách, không ai có khả năng chống lại bộ tứ Hollande. Vì vậy, chỉ có thể chọn từ đám khủng long ăn cỏ thôi.



Tên của Lôi long Bretton lọt vào mắt hắn đầu tiên.



Thể trạng còn cường tráng hơn đám Hollande, xuất thân gia đình quan quân, tính tình sáng sủa, thành tích xuất sắc, trong số các tân sinh, Bretton là học sinh được rất nhiều huấn luyện viên coi trọng.



Tô Mai Cách gần như chọn trúng Bretton ngay lập tức.



Là hắn… hắn đẩy nó đến cái nơi đáng sợ ấy!



Thân mình càng lúc càng run rẩy kịch liệt, Tô Mai Cách nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy Bretton: Sống lưng vốn khỏe mạnh cao ngất đã còng xuống, vì Bretton gầy đi quá nhanh trong thời gian ngắn, cộng thêm khung xương cao lớn nâng đỡ, khiến Bretton thoạt nhìn giống hệt một oan hồn. Bretton mang vẻ mặt kinh hãi gõ vang văn phòng Tô Mai Cách khi thời gian gác cổng sắp đến.



Thời tiết hôm ấy rất giống hôm nay, cũng là một đêm mưa gió, trời se se lạnh, Bretton tóc tai ướt sũng cứ vậy đứng trước cửa dọa Tô Mai Cách nhảy dựng, phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn đồng hồ trên tường.



“Giờ gác cổng sắp đến rồi, trò nên về phòng ngủ ngay đi.” Chính mình đã nói như vậy.



Tô Mai Cách không hề nhớ lầm, hắn nhớ rõ từng câu từng chữ mình nói ngày đó.



Kế tiếp, Bretton càng run dữ dội hơn, mãi tới khi Tô Mai Cách lặp lại câu kia một lần nữa.



Rồi…



Ngay lúc Tô Mai Cách quyết định đóng cửa, Bretton rốt cuộc mở miệng, khác hẳn với giọng nói sang sảng thời điểm khai giảng, giọng cậu ta trở nên vô cùng yếu ớt, Tô Mai Cách không thể không áp sát cửa để nghe, bấy giờ mới nghe rõ đối phương rốt cuộc đang nói gì.



“Trợ giảng Tô Mai Cách, em, em muốn đổi phòng ngủ…”




Trong lòng nghĩ đến trò vui, Argos nở nụ cười trêu ngươi.



Argos như vậy càng khiến Olivia thấy nguy hiểm, hắn nhìn chòng chọc kẻ đối diện, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm trọng như bây giờ.



Argos rốt cuộc thu hồi nụ cười khó hiểu, một lần nữa nhìn về phía Olivia.



Rồi hắn bỗng dưng giơ tay phải lên.



“Đây là con gián tôi nuôi.” Argos tự nhiên nói một câu không đầu không đuôi. Olivia theo bản năng nhìn lòng bàn tay hắn – trên đó trống không.



Olivia ngẩn ngơ.



“Có tin không, chỉ cần tôi nói ra lời này, từ nay về sau, đố kẻ nào dám đạp gián trong học viện.”



“Cho dù bị bò lên mặt cũng không ai dám động vào nó.”



“Nếu ai muốn làm gì đó với con gián đáng thương đi ngang qua, chắc chắn sẽ có người cản kẻ đó lại, cũng có thể lén báo cáo cho tôi biết.”



“Giống như hồi nãy vậy, cậu chỉ mới vào phòng điều trị một lát mà đã có người báo tin cho tôi.”



Ngồi phịch xuống sofa một cách vô cùng thoải mái, tư thế ngồi của Argos hoàn toàn không hợp quy phạm, nhưng chẳng ai đủ can đảm nhảy ra chỉ trích hắn.



Hắn ngồi kia cười biếng nhác, điệu cười hàm chứa ngạo mạn trắng trợn.



Tiếp theo, hắn vươn tay ra, hai tay vung một phát, hình chiếu trước mắt Olivia loáng cái biến mất.



Olivia xoay người lại lần nữa, sắc mặt vẫn bình thường, lời Argos mới nói tựa hồ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với hắn, nhưng mà —



“Olivia, tim cậu đập nhanh quá, muốn để bác sĩ khám thử xem sao không?” Manh Manh ngây ngô ngẩng đầu nhìn Olivia.



“Im đi.” Lạnh lùng ra lệnh Manh Manh im lặng, Olivia cảm thấy càng lúc càng hưng phấn.



Đúng vậy, hưng phấn.



Nghĩ tới chuyện sắp làm, hắn hưng phấn đến phát run.



***



Sau khi hình chiếu vụt tắt, mặt tường lại trắng toát như cũ.



Argos không mặc cái áo ngủ đáng yêu kia, hắn để trần thân trên và nằm ngửa trên sofa.



“Mấy thứ đần độn ngu xuẩn luôn nhiều như vậy… Thế gian này căn bản không có Cantus lai đâu… nhé!”



“Phải là phải, không phải là không phải, thế giới Cantus đơn giản lắm nha ~”