Không Có Kiếp Sau

Chương 65 : Địa bàn của sừng to

Ngày đăng: 18:05 18/04/20


Một cánh cửa kim loại có độ dày cao ngăn cách Tô Mai Cách và Olivia.



Olivia đi thẳng về phía giường, nhẹ nhàng đặt Sừng To lên giường xong, chính hắn cũng nằm xuống, hai mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.



Manh Manh nghiêng đầu, đứng trên giường nhìn một lát, mãi sau mới ngã cái bộp xuống bên cạnh Olivia. Cái đầu nhỏ cố gắng chen lên gối của Olivia, Manh Manh nghiêm túc thề với hắn:



“Olivia, nếu sau này cậu bị người ta bắt nạt, tôi cũng sẽ chạy vào miệng hắn rồi tự phát nổ làm hắn nổ chết luôn! Giống như người máy huấn luyện viên kia vậy.”



“Hắc! Mi không được đâu, vỏ ngoài của mi chắc chắn hơn mấy người máy huấn luyện viên kia nhiều, có phát nổ bên trong thì vỏ ngoài cũng không bị ảnh hưởng gì hết, nổ vô ích thôi.”



Manh Manh chớp mắt, xìu luôn.



Sẽ không có ngày khiến mi phải tự phát nổ đâu, sẽ không – Olivia nhắm mắt lại, lẳng lặng tự nhủ.



Nằm trong chăn Olivia đạp tới đạp lui hơn nửa ngày, rốt cuộc xác định mình hiện tại rất an toàn, Sừng To mới ngủ thiếp đi. Nhưng vừa ngủ không bao lâu, nhóc con thiếu sừng lại tỉnh giấc và chui ra khỏi chăn. Cùng lúc ấy, Olivia vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng đột ngột mở mắt —



Một phút sau, trên cửa vang lên tiếng gõ cửa khẽ khàng.



“Là tôi, Todd đây.” Không đợi Olivia hỏi, người ngoài cửa đã chủ động xưng tên.



Olivia trở mình ngồi dậy khỏi giường, lập tức mở chốt cửa, cửa phòng thong thả mở ra dưới ánh nhìn chăm chú của hắn. Todd bước vào sau đó, cậu ta không đến một mình, sau lưng còn ba người nữa. Nếu không nhớ lầm thì ba người này chính là bạn cùng phòng của Olivia ba tháng vừa qua.



“Tôi đến…” Tương tự như những nhân loại Lôi long khác, Todd cũng là thiếu niên cao lớn, tuy rằng thân cao nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất trẻ con — đây là ấn tượng đầu tiên của Olivia về cậu ta. Song trải qua ba tháng tập quân sự, nét trẻ con trên người cậu ta ngày càng phai nhạt, mà sau thử thách chiều nay, tia ngây ngô cuối cùng thuộc về thiếu niên trên mặt cậu ta cũng bặt âm vô tín.



Hiện, Todd thoạt nhìn vô cùng chín chắn.



Tôi đến nói cám ơn – Ban đầu Todd tính nói vậy, nhưng sau khi vào cửa và nhìn thấy dáng vẻ của Olivia giờ phút này, lời bỗng dưng không thốt ra được nữa.



Vẻ mặt Olivia hết sức bình thản.



So với bốn người bạn cùng phòng, thân hình Olivia quá mức thon gầy. Trong một học viện chỉ tuyển học viên thuộc giống loài khủng long, hình thể của hắn bị liệt vào loại cực kỳ yếu ớt. Ngoại trừ sự kiện được Hiệu trưởng đích thân đưa vào học viện khiến tất cả học sinh phải ghé mắt nhìn hắn thời gian đầu, bản thân Olivia không hề gây chú ý.



Hắn nuôi một thú cưng trong phòng ngủ, người khác có thể không phát hiện, nhưng đám Todd chung phòng với hắn dĩ nhiên đều biết. Bọn họ im lặng, nhưng cũng không lạc quan trước tương lai của con thú ấy. Sau đó, nó quả nhiên gặp chuyện, chính là vụ ngày hôm qua: Cảnh tượng Olivia mặt mày xanh mét đi đến phòng ngủ Hollande bị rất nhiều người thấy, cuộc đối thoại của họ cũng bị học sinh tại phòng ngủ lân cận nghe được trong lúc lo lắng đề phòng.



Học sinh cả tòa nhà đều chứng kiến cảnh Olivia ôm con thú nhỏ toàn thân đẫm máu ra khỏi phòng ngủ của Hollande. Thành thực mà nói, thời điểm Olivia rời đi, tất cả học sinh đều đứng trước cửa sổ dõi theo bóng dáng hắn.



Hắn xong đời rồi – khắc ấy, gần như ai ai cũng nghĩ thế!



Trong lòng mọi người ở đây, bao gồm cả Todd, chỉ còn lại mỗi ý nghĩ đó.
Quả bóng đàn hồi cực tốt lăn từ tòa nhà Sừng To đang chơi đùa đến bãi cỏ của tòa nhà đối diện.



Sừng To hóa đá.



Đuôi kẹp giữa hai chân, nó nhìn chằm chằm bãi cỏ trước mắt như lâm đại địch — ở đó, không phải lãnh địa của ba ba, mà là địa bàn của lũ bại hoại kia!



Kinh nghiệm lần trước quá đỗi đau thương, dẫu còn nhỏ, nhưng Sừng To vẫn nhớ kỹ tòa nhà mang tới đau đớn cho mình.



Nhưng nó chung quy không nỡ bỏ quả bóng, quan sát hồi lâu thấy bên kia không có ai, nó dè dặt bò qua. Vất vả lắm mới bò được tới chỗ quả bóng quý giá, Sừng To đang định ngậm bóng bỏ chạy thì chính lúc này, quả bóng nó yêu thích đột nhiên bị người ta nhặt lên.



Ngẩng đầu thấy rõ diện mạo người nọ, Sừng To thoáng run lên: Là người này! Chính hắn bẻ gãy cái sừng xinh đẹp!



Vừa trông thấy Paul, Sừng To hơi co rúm lại, nhưng nó tỉnh táo rất nhanh, ưỡn người lên, cố gắng rít gào với đối phương!



“!” Nhe hai cái răng nanh trắng trước mắt đối phương, trong đôi mắt to luôn luôn hiền lành của Sừng To lóe lên tia sáng hung hăng!



“Ô kìa ~ mày chưa chết hả?” Thiếu niên tóc đỏ — Paul thong dong nhặt quả bóng dính đầy nước miếng lên, vừa nhặt lên liền nhướng mày, thấy tay mình dính nước miếng và bùn, hắn chán ghét nheo mắt.



Tay phải vung lên, quả bóng bảo bối của Sừng To bị hắn tiện tay ném luôn xuống ao.



“Bóng dơ quá, nên rửa đi.” Paul phủi phủi tay, cười cười với Sừng To bên dưới, đoạn an vị tại một bên.



Nhìn quả bóng chìm chìm nổi nổi trong ao, Sừng To cuối cùng vẫn chọn bò qua, chìa đuôi móc lâu ơi là lâu cũng không móc được bóng, Sừng To cắm đầu luôn xuống ao!



Sừng To không biết bơi vẫy vùng trong nước thật lâu, Paul ngồi bên cạnh nó vẫn không nhúc nhích, nâng cằm thưởng thức dáng vẻ của Sừng To, giữ nguyên nụ cười mỉm từ đầu tới cuối.



Việc này được Todd đuổi tới sau đó thuật lại rành mạch với Olivia.



Sừng To không việc gì, nó quẫy đạp trong ao một lúc, vậy mà học được bơi lội, tự mình ngoi lên!



Nâng niu ngậm lấy quả bóng đã mất nay lại có, Sừng To cao hứng lắm: Cướp được bảo bối từ sào huyệt của bại hoại đó nha! Sừng To cừ quá đi!



Olivia gõ gõ đầu nhóc con, khi ngón tay đụng tới đoạn sừng gãy thì bất giác nhẹ tay hơn.



“Không sao, Sừng To sắp qua bên kia chơi bóng được rồi.” Hắn nhẹ giọng nói.



Tuy nghe không hiểu lời ba ba, song ngón tay vuốt ve mình thực sự rất thoải mái, cổ họng Sừng To phát ra tiếng ư ử.