Không Có Kiếp Sau

Chương 66 : Hai thiếu một

Ngày đăng: 18:05 18/04/20


Đó là một buổi sáng bình thường.



Sừng To bị bỏ lại phòng ngủ của Olivia, tất cả mọi người đều ra ngoài huấn luyện.



Bộ ba Hollande dẫn đầu hơn mười học sinh đứng bên trái, một phần học sinh khác phân bố rải rác ở giữa, những học sinh còn lại đứng hết về phía bên phải. Trong số đông học sinh, Olivia thoạt nhìn không hề hút mắt, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy toàn bộ học sinh bên phải đều lấy hắn làm trung tâm để sắp xếp vị trí đứng.



Bố cục của lớp bốn đã phân chia rõ ràng.



Nội dung huấn luyện hôm nay là diễn tập tìm kiếm và cứu nạn dưới nước. Trước khi chính thức bắt đầu, trợ giảng sẽ tiến hành giảng giải cho cả lớp theo thường lệ.



“Lần diễn tập tìm kiếm và cứu nạn dưới nước này sẽ kéo dài ba ngày, trung tướng diễn tập sẽ áp dụng đủ loại kiến thức mà các bạn đã được học trong ba tháng kể từ lúc nhập học tới nay. Trong trang phục phòng hộ của mỗi người có dưỡng khí đủ dùng hai ngày rưỡi nhằm mục đích gia tăng cảm giác cấp bách, nếu xuất hiện vấn đề, các bạn có thể sử dụng mật mã truyền tín hiệu cầu cứu đã học tháng trước, bất cứ bạn học nào đi ngang qua nhận được tín hiệu đều sẽ giúp bạn.” Không dễ gì mới nói xong lời hướng dẫn đã học thuộc lòng từ trước, Tô Mai Cách hơi nghiêng người đi. Hắn không dám ngẩng đầu nhìn bên trái mình, ở đó có ánh mắt sắc bén của Olivia, ánh mắt ấy như kim châm khiến hắn đứng ngồi không yên.



Hắn quyết định mau mau chấm dứt bài phát biểu.



“Tiếp theo mời các bạn nhìn đồng hồ của mình, lát nữa ở đây sẽ nhắc nhở thời gian còn dư của nhiệm vụ, trước đó sẽ phân công nhân vật mọi người sắm vai.”



“Hai phần ba các bạn sẽ trở thành người tìm kiếm và cứu nạn, một phần ba còn lại sẽ là người gặp nạn. Bạn học sắm vai người gặp nạn hãy đi xác nhận địa điểm ẩn núp và chờ đồng bạn tới cứu viện.”



Lời hướng dẫn trong giáo án mà học viện gửi xuống chỉ đến đây thôi, nhưng mà —



Tô Mai Cách ngẩng đầu, nhìn học sinh trước mặt chia làm ba phần, hắn cắn chặt răng, bổ sung thêm một đoạn:



“Lần diễn tập này, thứ nhất là để khảo sát mức độ nắm vững kiến thức của các bạn, thứ hai là hy vọng bồi dưỡng lòng tin giữa các đồng bạn, mong các bạn quý trọng cơ hội huấn luyện. Trong tương lai bảy năm tới đây, huấn luyện viên có khả năng sẽ được điều chỉnh dựa trên chương trình học, nhưng bạn học sẽ không thay đổi, các bạn sẽ cùng nhau sinh hoạt bảy năm, hy vọng sự tin cậy giữa các bạn ngày càng tăng, cuối cùng trở thành chiến hữu có thể giao phó sau lưng cho nhau trên chiến trường –”



Đoạn trên là nói cho Hollande và Olivia nghe, trong lòng Tô Mai Cách trong vẫn ôm một tia may mắn cuối cùng. Hắn ôm ấp tia chờ mong duy nhất, đoạn hạ tầm mắt xuống mặt hai người họ:



Hollande vốn không nhìn hắn, Olivia đang nhìn hắn, có điều —



Olivia chỉ hời hợt nhìn lướt qua Tô Mai Cách một cái, rồi quay sang nghe người kế bên nói chuyện.



Miệng Tô Mai Cách hết há lại há, rốt cuộc gục đầu, bước xuống bục giảng.



Nhiệm vụ tìm kiếm và cứu nạn bắt đầu.



“Tao là người gặp nạn.” Paul liếc nhìn đồng hồ, ngẩng đầu bảo Hollande.




Vậy —



Nghĩ đến kết cục có khả năng gặp phải, Paul đấu tranh kịch liệt, ra sức đập cửa cabin. Nhưng vô luận hắn vật lộn thế nào, cửa cabin vẫn khăng khăng bất động! Trái lại, vì động tác của hắn quá mạnh nên hàm lượng dưỡng khí trong trang phục phòng hộ đang cấp tốc sụt giảm với tốc độ mắt thường thấy rõ!



Mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng Paul, hắn không dám cựa quậy nữa!



Chính khắc này, hắn nhìn thấy có người đang bơi tới chỗ mình từ xa.



Tựa như thấy được cọng rơm cứu mạng, Paul vội chiếu đèn qua, cố gắng nhìn xem người đến là ai. Khi nhận ra người nọ là tân sinh bên phe mình, hắn vui mừng đập lên cửa kính cabin.



Hắn không nhớ rõ tên người đó, song hắn biết nguyên hình của đối phương là khủng long cỡ đại, sức mạnh rất lớn, nếu phối hợp trong ngoài với mình thì nhất định có thể giúp mình mở cửa cabin – trong mắt Paul lóe lên hào quang mừng rỡ như điên.



Trong sự chờ mong của Paul, người kia cuối cùng cũng bơi đến gần. Mặt Paul áp sát lên cửa cabin, hắn rốt cuộc thấy mặt đối phương.



Một khuôn mặt vô cảm.



Cách lớp cửa cabin, Paul thấy rõ nét mặt đối phương dưới chụp phòng bộ, thấy miệng người nọ mở ra.



Paul theo bản năng đọc khẩu hình của người nọ:



“Đi, chết, đi!”



Nét kinh ngạc cô đọng trên mặt Paul, ngay sau đó hắn cảm thấy phi thuyền cứu sinh đang nhốt mình rung lắc dữ dội, rồi hẫng một phát, thế giới của hắn liền chuyển động.



Phi thuyền cứu sinh bị tân sinh kia đẩy xuống.



Từ vị trí vốn dĩ còn khả năng được cứu, bị đẩy xuống đáy biển sâu tăm tối hơn.



—–



Mới phát hiện mấy truyện trong nhà tui, truyện nào tiểu công cũng bị ngược nhiều hơn dù ít dù nhiều =))



Ps: Tui mặc định bé gà Ollie là công rồi, vì ẻm quá ngầu(*/∇\*) (năn nỉ chị tác giả đừng lật thuyền của yêm TUT)