Không Muốn, Không Muốn Buông
Chương 7 :
Ngày đăng: 20:22 20/04/20
« Trợ lý Đoạn, nếu em có gì sai sót xin anh nói cho em biết. » Biểu tình vô tội của cô ta làm cho ta trở thành đại hôi lang chuyên làm chuyện xấu a.
Ta biết cô là sợ đánh mất công việc tốt vất vả mới tìm được này, không phải sợ, ta đây thoạt nhìn là một trợ lý quyền cao chức trọng nhưng thực chất một chút công năng đều không có a, không cần vì thái độ của ta có chút không thích hợp liền bị doạ sợ thành như vậy.
« Cô làm việc tốt lắm, rất rất tốt a ! » Ta gượng gạo cười an ủi cô ta – kỳ thật hiện tại cần an ủi chính là bản thân đang chịu nhiều đau khổ của ta a.
Cô đi nhanh đi…
Ta thật sự là mệt chết đi được, thầm nghĩ ngồi xuống ghế hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Chính là … trước khi muốn ngồi xuống, ta phải đem cái món đồ chơi hạ lưu mà tên Khổng Văn biến thái đặt trong thân thể ta lấy ra đã a …. ô …..
Đi mau a!
Tựa hồ trời cao không có cho ta cơ hội đem nó lấy ra.
« Đoạn Địa, cậu vào đây một chút. » (ở cty trc mặt người khác nên ta đổi xung hô:D)
Thanh âm vững vàng, thấp trầm, nghiêm túc theo trong máy bộ đàm truyền ra.
Là tổng tài đại nhân a!
Tiểu Dung hâm mộ nhìn nhìn ta, tựa hồ cảm thấy giống như ta tùy thời đều có thể tiến vào phòng tổng tài gặp được vị tổng tài siêu cấp đẹp trai siêu cấp phong độ kia rất chi là vinh quang. Căn bản không có chú ý tới mặt của ta bỗng nhiên biến thành màu tro tàn.
Gõ lên cửa hai cái cho có lệ, ta mở cánh cửa thông liền phòng tổng tài với phòng trợ lý ra, tâm không cam lòng không nguyện bước vào trong.
Tuỳ tay đóng chặt cửa lại, ngăn trở tầm mắt nóng bỏng của Tiểu Dung đang đứng ở ngoài.
« Anh tìm em ? » Ta rất muốn bày ra gương mặt tươi cười để làm cho Khổng Văn cao hứng mà đối với ta tốt hơn một chút, chính là vật thể bị chôn trong người làm cho ta rất không thoải mái, đành phải giữ lấy vẻ mặt đau khổ.
Khổng Văn mặc một bộ âu phục được cắt may rất tinh xảo, ngồi ở trên ghế tổng tài lật xem những tài liệu đặt trên bàn làm việc xa hoa, giương mắt nhìn ta một cái, ngoắc ngoắc ngón giữa.
Lại đây .....
Ta sờ sờ cái mũi nhỏ đáng yêu, nhăn nhăn nó lại, tâm không cam lòng không bước về phía hắn.
Theo ngay từ buổi đầu Đại Học liền đã quen với thủ thế này, đến bây giờ chẳng những là hắn, chỉ sợ ngay cả bản thân ta cũng nghĩ mình chính là một sủng vật được người nuôi dưỡng.
« Hội nghị buổi sáng hôm nay khi nào thì bắt đầu ? »
Ta nhắm mắt lại nghĩ nghĩ: « Dường như là mười giờ rưỡi. »
« Dường như? » Hắn nhướng mày, trêu tức lặp lại.
Ta không sao cả, dù sao năng lực của bản nhân có bao nhiêu Khổng Văn từ trước đến nay rõ ràng nhất. Ta đây chính là một người trợ lý mỗi khi bị hắn khi dễ liền mắt đỏ rưng rưng !
« Khổng Văn...... » Ta ngẩng đầu, cho hắn một ánh mắt ủy khuất: « Thật là khó chịu. »
« Khó chịu? » Khổng Văn ở trên người ta nhìn loạn hai cái, cười nói: « Nghĩ muốn lấy nó ra? »
Một bàn tay không phải của ta xuất hiện ở trên đùi của ta, bắt đầu sờ tới sờ lui ở chung quanh.
Hạ lưu đệ tiện!
Ta dùng khóe mắt liếc xéo Khổng Văn một cái, phát hiện biểu tình trang nghiêm túc hiện tại của hắn thật sự là không chê vào đâu được.
Trên thế giới này làm sao lại có một kẻ dối trá đến như vậy ? Dối trá mà còn có thể phát ra phong thái khí suất đến như thế.
Không cần lại đùa giỡn a!
Ta trộm đẩy tay hắn ra.
Vô ích ….
Rất nhanh nó lại mò tới, hơn nữa còn thêm phần nghiêm trọng vì nó đang tiến công tới bộ vị tối trọng yếu.
Ta dựa sát vào bàn họp cùng với bàn tay vô liêm sỉ này đấu tranh kịch liệt, mặc khác còn phải hết sức chú ý không cho người khác phát hiện ra trận chiến này, khẩn trương đến độ đầu đổ đầy mồ hôi.
A!
Hắn hắn hắn...... Tránh được ngăn chặn của ta, cự nhiên còn ác ý ở nơi đó của ta nhéo một cái thật mạnh, làm cho ta thiếu chút nữa đã hét lên.
Hơi quá đáng!
Hừ ! Ta nổi điên rồi đây.
Ta dựng thẳng ngón trỏ lên, dùng móng tay ở trên mu bàn tay đáng giận đó cào xuống một cái thật mạnh. Hừ, cái này còn không làm cho tay ngươi lủng một lỗ thật lớn.
Công kích thành công!
Địch nhân xâm chiếm nhanh chóng lui xuống, không còn chút động tĩnh nào nữa.
Ta tự hào không đến vài giây, lại bắt đầu lo lắng.
Có phải thật sự đã làm đau Khổng Văn hay không ?
Không xong, làm hắn tức giận cũng không phải là chuyện có thể đùa được.
Vừa định ngẩng đầu dùng ánh mắt ôn nhu để an ủi an ủi hắn, ta bỗng nhiên chấn động toàn thân.
A a a a a a!
Vật đang chôn trong thân thể đột nhiên chấn động lên !
Thật thật thật khổ sở!
—————- còn tiếp ————-