Không Phải Em Không Yêu

Chương 13 : Xúc động khó dứt

Ngày đăng: 15:26 18/04/20


Edit: Thố Lạt



Thiệu Tây Bội lùi về phía sau một bước, tránh né ánh mắt dịu dàng của Tiếu An theo bản năng.



Vấn đề cô vẫn luôn né tránh cuối cùng cũng bị anh lôi hết lên.



Cô và Dung Tiễn, Tiêu An là bạn học bốn năm đại học, quan hệ bình thường rất tốt, bao năm nay Tiêu An đối tốt với cô như vậy, không cần Dung Tiễn nói, trong lòng cô cũng tự biết rõ.



Nhưng càng rõ, càng không biết làm sao.



Cô ít khi chủ động tìm anh, từ trước đến nay qua lại với anh không hề lộ chút mờ ám nào, hoàn toàn chỉ xem anh như bạn bè, nhưng mà cô cũng biết, tình cảm không thể khống chế dựa vào lùi bước và tránh né.



Giống như bản thân cô vậy, vô số lần muốn rời xa Phó Chính, vô số lần hối hận, vô số lần không muốn tiếp tục si mê, nhưng vẫn đứng tại chỗ tiến thoái lưỡng nan, khó mà dứt bỏ, thống khổ không chịu nổi.



Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ.



"Tiêu An." Cô nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn anh, "Bây giờ trong lòng em rất loạn, anh để em bình tĩnh một chút, được không?" Tiêu An nghe được câu trả lời của cô, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng ánh mắt thâm sâu nhu tình dưới ánh trăng vẫn không giảm chút nào, anh đứng lại một lúc, nửa ngày sau mới nói không giảm phong độ, "Được, anh đưa em đến nhà dì Mộc trước rồi về."



Dù sao cũng là thanh niên nòng cốt trong giới cảnh sát thành phố S, dù sao cũng là người đàn ông từng truy bắt trùm ma tuý ở Mỹ không chút nương tay, nếu anh đã mở miệng, chính là không thể quay đầu.



Thiệu Tây Bội nắm chặt quần áo trên người, gật đầu theo anh đi về phía trước.



***



Sáng sớm Cố Linh Nhan vừa mở mắt đã nghe thấy giọng con gái làm nũng ngoài cửa.


"Nếu anh không yêu ai, chi bằng ở bên một người có thể cho anh lợi ích lớn?"



Phó Chính không đổi sắc mặt, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh, "Quả thật không sai, vậy chúc cô đạt được như ý."



Lương Kha lập tức cười rạng rỡ, mắt đẹp loé sáng, "Được, anh hãy chờ tin tốt của em."



...



Lần này Phó Thiên về nước không định quay lại Mỹ, có lúc học giáo trình kinh doanh trong trường, có lúc theo Phó Chính đến thực tập ở thị uỷ, anh nhỏ tuổi khiêm tốn hiền lành, các cán bộ và nhân viên thị uỷ rất thích anh.



Lương Kha rời đi không bao lâu anh đã đến, bí thư hành chính ngoài cửa của Phó Chính thấy anh, vội đến nghênh đón, khẽ hỏi, "A Thiên à, hai hôm nay mọi người đều mong cậu đến, mấy ngày nay cục trưởng đưa chương trình mấy tháng sau cho mọi người xử lí, còn sa thải vài người..."



Phó Thiên cười cười, sờ vũi, "Tính anh em mọi người vẫn chưa rõ sa."



Bí thư bất đắc dĩ lắc đầu, "A Thiên em có thể giúp mọi người giảm bớt công việc là được, mấy ngày nay tôi đã không về nhà ăn tôi rồi."



Vừa mở cửa liền thấy giấy tờ trước mắt Phó Chính chất cao như núi, ngh thấy giọng anh, Phó Chính gật đầu nhìn về phía anh, "Đến đây."



"Anh." Phó Thiên ngồi trên sofa cạnh bàn anh một lúc, bỗng mở miệng nói, "Khoai sọ nhà chị Bội Bội thật thích đùa, hôm qua đi qua nhà chị ấy, Khoai Sọ còn cướp gối ôm với em, nhưng chị Bội hình như bị cảm, nghe nói hai hôm trước chị ấy còn phát sốt nữa."



Phó Thiên nói không nhanh không chậm, nói xong cũng không xem phản ứng của Phó Chính, tiện tay giúp Phó Chính xử lí giấy tờ.



Hai người làm đến gần tối, Phó Chính dừng lại, ánh mắt thâm sâu nhìn bàn giấy tờ nửa ngày, cầm áo khoác. ung dung nói vớ Phó Thiên, "Anh ra ngoài bàn công chuyện một chút."



Phó Thiên ngẩng đầu nhìn anh, nén cười gật đầu.