Không Phải Em Không Yêu

Chương 14 : Có anh đây

Ngày đăng: 15:26 18/04/20


Mấy ngày trước Cố Linh Nhan đến cửa hàng tạp hóa gần trường học mua một con búp bê, viết đúng sáu chữ đồ con rùa Đơn Cảnh Xuyên ở trên đó, sau đó mỗi ngày đều nhìn con búp bê mà đấm đá.



“Đồ khốn kiếp, hung dữ cái gì mà hung dữ! Có gì đặc biệt hơn người chứ! Tìm một bà lão giống như anh mà tự yêu thương lẫn nhau đi!” Lúc tan học trở về phòng ngủ, Cố Linh Nhan theo thường lệ ném sách một cái, nhấc con búp bê trên giường rồi đánh đến tê dại.



“Cố Linh Nhan, lời nói của một thiếu nữ có trời đất chứng giám, nếu như anh trai cậu thực sự đi với người khác, cậu còn không kéo hết tóc của người phụ nữ đó xuống sao.” Xuyên Nhi ở giường đối diện vừa cắt móng tay vừa nghe cô nói chuyện liền phẫn nộ nói. 



Mắt thấy Cố Linh Nhan lại muốn nổi điên, Đại Ngải vừa ngủ trưa dậy, nằm ở trên giường lười biếng trở mình: “Nhưng mà tớ nói này bà trẻ Cố, cậu nghiêm túc với anh ta sao? Nếu cậu thực sự không quan tâm thì trực tiếp tìm một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai khác nói chuyện yêu đương không phải tốt hơn à?”



“Cậu cũng biết thân phận và bối cảnh của anh ấy rồi còn gì, nếu ở cùng một chỗ thì chuyện sau này cậu đã nghĩ tới chưa?” Hiếm khi Ngôn Hinh cũng có vẻ nghiêm túc: “Tớ thích Tiêu An, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là bị say nắng trong chốc lát, cậu thử nghĩ cho rõ ràng xem có phải cậu cũng giống tớ hay không?”



“Được rồi được rồi.” Trầm mặc một lúc, Cố Linh Nhan vứt con búp bê lên trên giường: “Ba người các cậu đừng giả bộ thanh niên tri thức nữa, nghe xong răng tớ cũng chua hết cả rồi, tớ đã sớm nghĩ thông suốt, có lẽ anh ta cũng không biết tình yêu là thứ quái quỷ gì, cùng lắm cũng chỉ xem tớ là anh em tốt thôi, từ hôm nay trở đi thanh xuân của lão nương sẽ do lão nương làm chủ!”



“Anh em tốt...” Xuyên Nhi giật mình, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa, hai ánh mắt khác cũng nhìn nhau, trong phòng ngủ nhất thời vang lên những tiếng cười dâm đãng, tóc gáy Cố Linh Nhan dựng đứng, cầm đàn ghita vắt chân lên cổ chạy ra ngoài: “Không thể nào ở đây được nữa, tớ về thành phố đây, mấy sắc nữ các cậu cứ tự nhiên!”



***



Từ nhà thầy dạy ghita đi ra ngoài thì trời đã tối, Cố Linh Nhan đói gần chết, trông cô giống như một cái xác không hồn đi tới vùng bên cạnh tìm cái gì đó để ăn, đeo đàn ghita ngắm nghía một hồi, đột nhiên cảm thấy có người kéo ống quần của cô.



Sắc trời tối mịt như sắp mưa, trên đường cũng không có người nào, quả thực cảnh tượng này có chút dọa người, cô sởn hết da gà quay người lại, chỉ thấy một bé trai có đầu giống trái dưa hấu đang ngửa đầu sợ hãi nhìn cô.



“Dì...” Bé trai mở miệng, ánh mắt long lanh tưởng như bên trong toàn là nước mắt, dáng vẻ như muốn khóc lên ngay lập tức: “Hu hu hu... Con muốn ba...”



Theo lý mà nói khi người ta nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên đều vô cùng đau lòng, thế nhưng phản ứng đầu tiên của Cố Linh Nhan lại là....



“Nhóc con! Ai là dì em? Lão tử là chị! Chị!!”.......



Khóc đến mức Cố Linh Nhan hoàn toàn bó tay, bé trai cùng ba đi mua thuốc rồi bị lạc, sau đó khóc quấn lấy cô, từ nhỏ đối với trẻ con cô có thể tránh thì toàn tránh, lần này đói bụng bị người ta ôm đùi đến mức sắp chết rồi.




Lúc Đơn Cảnh Xuyên đến sở cảnh sát liền nhìn thấy Cố Linh Nhan và một bé trai đang ngồi xổm trên ghế sofa, cả hai người đều ôm lấy chân, hai mắt đẫm lệ mờ mịt.



Giữa trưa anh và Ngôn Kỳ vừa xử lý xong các thủ tục rồi trở lại thành phố, Tiêu An ở sở cảnh sát nín cười, quả thực là nghiêm mặt để anh qua sở cảnh sát một lần.



Lúc này một người đàn ông trung niên từ cửa vội vàng đi tới, nhìn chung quanh một vòng rồi nhanh chóng  đi về phía bé trai trên ghế sofa: “Địch Địch.”



“Ba!” Trên mặt dưa hấu nhỏ đầy nước mắt nước mũi, từ trên ghế sofa leo xuống, đột nhiên bổ nhào vào người đàn ông trung niên, người đàn ông bế con trai mình lên, đau lòng sờ đầu cậu bé, trao đổi với viên cảnh sát vài câu rồi chuẩn bị đưa con trai về nhà.



“Dì.” Bé trai thấy ba là hết khóc, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Cố Linh Nhan nói, “Dì đừng khóc, ba của dì cũng sẽ tới thôi, khóc nhiều rất xấu hổ.”



Cô bị cậu bé nói khiến không biết nên khóc hay nên cười, thiếu chút nữa là tức đến không thở nổi, nhìn về phía bé trai vẫy tay chào tạm biệt, vừa quay đầu đã thấy Đơn Cảnh Xuyên đang đứng ở bên cạnh.



Dưới ánh mặt trời lặn, người đàn ông trẻ tuổi một thân cảnh phục thẳng tắp nhiễm lên ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt anh nghiêm nghị nhìn cô, giống như đã đứng rất lâu ở nơi đó.



Cái mũi của Cố Linh Nhan lại chua xót, chống tay đứng dậy từ ghế sofa, vuốt vuốt mũi, bỗng nhiên lại đi về phía trước giơ tay lên với anh.



Đơn Cảnh Xuyên yên lặng nhìn về khuôn mặt nho nhỏ của người phía trước, trong nháy mắt nội tâm luôn bình tĩnh lạnh nhạt lại trào dâng một dòng nước mềm mại, một lúc sau mới khẽ thở dài một cái, chậm rãi đi lên phía trước ôm cô vào trong lòng.



Từ lúc còn nhỏ Cố Linh Nhan đã học được cách tự mình gánh vác mọi chuyện, gặp phải khó khăn lớn hơn nữa cũng không rơi một giọt nước mắt trước mặt người khác, bởi vì cô cảm thấy đó là biểu hiện của sự hèn yếu.



Không có người yêu, không có người thương, chỉ có thể tự mình kiên cường, chỉ có thể đánh đòn phủ đầu, bảo vệ mình toàn vẹn.



Thế nhưng giờ phút này khi cô vùi đầu vào lồng ngực anh, bên tai là tiếng tim đập vững chắc của anh, quanh thân là hơi thở quen thuộc lâu ngày không thấy, nước mắt cô lại càng chảy mãnh liệt.



“Có anh đây.”