Không Phải Em Không Yêu

Chương 39 : Đầu mối

Ngày đăng: 15:26 18/04/20


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết



Dọc theo đường đi, Phó Chính lái xe chạy như bay. Nhìn qua lớp kính phản quang, thấy người ngồi trên ghế phụ bên cạnh không nói một lời, anh nhíu mày, cầm bình nước đưa cho Thiệu Tây Bội. 



Cô hơi giật mình, có nhìn qua nhưng không liếc anh một cái, chỉ vẫy tay nhẹ. 



Vẻ mặt “không sống không chết”* này của cô rất hợp với cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Tiêu An. Phó Chính hoàn toàn không thể hiểu hết, ánh mắt anh đằng sau thấu kính lạnh hẳn đi, “Má nó”. Phó Chính vứt bình nước ra phía sau xe, xoay vô lăng rất mạnh bạo, xe đi loanh quanh rồi chạy về phía trước nhanh hơn. 



*Không còn sức sống, sinh lực



Xe chạy đến cửa của tiểu khu* thì ngừng lại. Không đợi anh nói chuyện, Thiệu Tây Bội đã chậm rãi tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe. Phó Chính nhìn bóng lưng cô trong đêm mà cố nén giận trong lòng. Anh đạp mạnh chân ga, rẽ ngoặt rồi lái khỏi đó. 



*Tiểu khu – một khu vực nhất định trong nội ô thành thị, tương đối độc lập, có rất nhiều cư dân sinh sống  ở đây có thể xem như một khu cư trú, khu chung cư



Trong đầu cứ ong ong nhưng nhức, Thiệu Tây Bội lấy chìa khóa trong túi xách ra, sắc mặt khá nặng nề, cô bước vào thang máy để lên lầu. 



Căn phòng vừa im ắng vừa tối đen cả một vùng. Thiệu Tây Bội rõ ràng là chẳng hề mở đèn. Cô tiện tay ném túi xách từ ngoài cửa vào, bước tới phòng ngủ rồi trực tiếp ngã xuống giường. 



***



Ngoại trừ đôi vợ chồng Đơn Quần đang ở thành phố R, người của nhà họ Đơn đều có mặt đầy đủ. Bên ngoài phòng bệnh, đám đông đen kịt đến mức dọa người. Cố Linh Nhan đến cùng với Đơn Cảnh Xuyên, dường như hơn phân nửa ánh nhìn của mọi người ở đây đều hướng về phía cô. 



Hiện tại, tình huống của ông Đơn vô cùng khẩn cấp, Đơn Cảnh Xuyên lại lo lắng nếu người khác đưa cô về. Phía bên kia, Cao Kỳ Kỳ đã gọi vài cú điện thoại thúc giục, giọng bà lớn đến mức khiến mọi người xung quanh nghe rõ một hai, Đơn Cảnh Xuyên vẫn luôn kiên nhẫn trả lời, khiến cho Đơn Lợi và Cù Âm đứng ở bên cạnh nhìn mà nhíu mày. 



Ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác khiến Cố Linh Nhan không thoải mái, cô đành phải kéo góc áo của bạn trai, nhỏ giọng nói với anh. 



"Sao thế?" Anh quét mắt nhìn ra xung quanh, sau đó cúi xuống sờ đầu cô, “Anh đã nói với mẹ em rồi, đợi đến khi biết tình trạng của ông nội xong, anh sẽ đưa em về nhà, sẵn tiện giúp bà ấy mua một vài thứ luôn.” 



Dù sao thì Cố Linh Nhan cũng còn biết nặng nhẹ, thấy anh nhíu chặt hàng mày, cô không nói gì thêm nữa, ngay cả di động cũng chẳng lấy ra chơi, chỉ gật đầu ngoan ngoãn. 



"Nhan Nhan." Anh nhìn khuôn mặt nhăn nhó đáng thương của cô mà cảm thấy không đành lòng, cố gắng dịu giọng, nói khẽ, “Em đến nói chuyện với bà nội, được không?” 



Tuy rằng bà Đơn bình tĩnh ngồi ở bên cạnh, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy đôi tay đặt trên đùi của bà run run. Cố Linh Nhan nhìn khuôn mặt dịu dàng của bạn trai, sau đó bước chầm chậm tới bên cạnh bà nội anh.




Lục Mộc cúi đầu, liếc mắt nhìn cái gì đó, dường như là bà sợ hãi vì quá bất ngờ, khuôn mặt luôn bình thản cũng khẽ run lên. 



Trong phòng tắm, tiếng nước chảy do Thiệu Tây Bội tắm đột nhiên ngừng lại. Cô hoảng hốt, vội vàng cầm lấy thứ này thứ nọ, ngay cả hàng thêu cũng không kịp lấy, chỉ kịp chạy vài bước vào phòng ngủ rồi khóa cửa lại. 



***



"Nếu như sáng sớm thức dậy mà anh lại không thấy người, anh sẽ bóp chết nó ở trước mặt em.” Thiệu Tây Bội tắm rửa xong, bước vào phòng ngủ. Phó Chính đứng đưa lưng về phía cô, tay anh nắm lấy cổ Khoai Sọ, lạnh lùng nói. 



Thiệu Tây Bội ném khăn lông, chạy vội mấy bước để cướp Khoai Sọ về, “Lúc đó, chính là anh đưa nó về, bây giờ lấy nó trút giận để làm gì hả?!” 



Phó Chính hừ lạnh một tiếng, chán ghét mà né khỏi Khoai Sọ, ôm lấy cô từ phía sau, “Ngày mai là sinh nhật của A Thiên, em theo anh về một chuyến nha.” 



Vừa nghe nói như vậy, cô liền sửng sốt, chưa kịp quay đầu đã bị anh giữ chặt, “Đừng có về nhà mẹ mãi rồi nghiện, tiếp theo đây, anh nhất định phải cho em nhìn rõ thế nào mới là tốt, hôm kia còn nhẹ quá.” 



Hôm kia? Thiệu Tây Bội suy nghĩ, mặt cô đỏ hết cả lên, chỉ biết dùng khuỷu tay để đẩy anh ở đằng sau. 



Hôm kia, lớp da phía dưới của cô đều bị cọ xát mạnh mẽ, hai ngày nay vẫn rất khó chịu. Thô bạo như vậy mà anh còn không biết xấu hổ, nói như thế là nhẹ sao? Nếu nặng hơn nữa, chẳng phải sẽ khiến cô liệt nửa thân dưới ư?



---



Hai ngày qua, Phó Chính công tác mệt mỏi. Sau khi tắm rửa xong, anh liền ôm Thiệu Tây Bội ngủ say. Cô nhắm mắt lại, nhưng vẫn ngủ không được như đêm hôm qua. 



Ngày hôm qua, lúc đi ra khỏi phòng bệnh, Lương Kha đã nắm chặt cổ tay cô, dồn cô vào góc phòng, gằn từng tiếng một, “Thiệu Tây Bội, cô cứ một hai muốn sống muốn chết*, bây giờ thì Phó Chính vứt bỏ tôi rồi, ngay cả lợi ích trên đường thăng quan tiến chức mà anh ấy cũng không cần, cô hài lòng chưa?!” 



*Yếu tử yếu hoạt – muốn sống muốn chết – tức là đi tìm cái chết



"Tôi biết anh ấy trước cô, yêu anh ấy lâu hơn cô, càng không có ai chán ghét cô bằng tôi!” Lúc này, Lương Kha mới buông cổ tay Thiệu Tây Bội ra, “Cô có thể cảm thấy tôi nói mấy câu này vì không chiếm được anh ấy, quả thật có cả nguyên nhân đó đấy, nhưng không hề đúng hoàn toàn!” 



"Bây giờ cô còn không rời khỏi Phó Chính, tôi sẽ khiến cô sống khổ sở hơn cả chết!” 



Trước kia, Thiệu Tây Bội đã từng nghe qua mấy lời đại loại như thế này, nhưng cô chẳng hề có cảm giác gì, thế nào cô cũng nhanh chóng bỏ qua, vậy mà khi đó, ánh mắt của Lương Kha lại khiến cô ghi nhớ rất rõ ràng - không phải ánh mắt ác độc hay châm chọc, thật ra đó là ánh mắt cực kỳ thương hại.