Không Phải Em Không Yêu
Chương 40 : Rộn ràng
Ngày đăng: 15:26 18/04/20
Editor: Thư
Thiệu Tây Bội tỉnh dậy làm điểm tâm sáng xong, cầm quần áo đã được giặt sạch phơi khô vào toilet trong phòng ngủ cho Phó Chính.
Anh mới dậy nên không có đeo kính, ôm cánh tay đi theo cô đi, nhìn cô nhón chân duỗi thẳng tay lên tìm bàn chải đánh răng trong tủ đồ phía trên bồn rửa mặt, cũng không thèm giúp một tay.
"Á..." Bàn chải đánh răng ở nhà cô không có dư nên cô cau mà hạ chân, tiện đà xấu hổ tức giận liếc anh một cái.
"Không cần lấy, dù sao hôm nay cũng về nhà ở rồi." Phó Chính tùy ý nhu nhu tóc của cô, thản nhiên nói, "Anh dùng cái của em được rồi."
Tính tình Phó Chính lạnh lừng, bình thường ngay cả uống nước cũng không chịu uống cùng một li, hiện tại lại cực kì tự nhiên dùng ngón tay thon dài của anh cầm li và bàn chải đánh răng của cô.
Thiệu Tây Bội thấy hơi nóng lên, xoay người đi ra ngoài phòng khách.
Hà tất suy nghĩ chút chuyện đó có nên hay không? Mấy ngày nay chuyện đã rành rành trước mắt, không thể phủ nhận đích thị quả thật anh không thể tẩy trắng những gì họ đã trải qua, nhưng ít ra bây giờ cô còn có một tia mong đợi trước tương lai của bọn họ.
Sớm chiều ở chung, tương cứu trong lúc hoạn nạn, trải qua những chuyện không như ý, nếu đã quên không được vậy thì vứt ở sau ót là tiện nhất.
"Mẹ cứ từ từ nghỉ ngơi, hai ngày nữa con lại đến thăm mẹ."
Sau khi ăn điểm tâm Thiệu Tây Bội ôm từ biệt Vu Nãi và Lục Mộc, Phó Chính đứng sau lưng cô sắc mặt vẫn như thường, Lục Mộc liếc anh một cái, ánh mắt pha chút cảm xúc ẩn dấu dấu vết, sau cùng anh cũng khẽ gật đầu với cô.
***
Cuối cùng thì thần chí của ông cụ Đơn cũng khôi phục chút ít, thấy rõ là lão hàng xóm đứng trước mặt mình vui sướng đến mức râu cugx run hết cả lên, Hân Dĩnh đỡ ông cụ Hân ngồi xuống bên giường, khéo léo mỉm cười, "Ông Đơn, con và ông nội lại đây thăm ông, hôm nay xem tinh thần và sắc mặt ông có tốt hơn hai ngày trước rồi đấy!"
Trước kia ông cụ Hân cũng qua lại khá thân thiết với ông cụ Đơn, từ nhỏ ông Đơn cụ đã cực thích Hân Dĩnh, chỉ tiếc về sau Hân Dĩnh một mình lẻ loi đến Mỹ học tập, nhiều năm cũng chưa từng trở về lần nào.
"A Dĩnh..." Ông cụ nắm tay Hân Dĩnh, hồi lâu mới thở dài một hơi, "Bên người có một cô cháu gái hiểu chuyện nhu thuận thì còn gì sánh bằng... Cũng do Cảnh Xuyên vốn là con trai, dẫu có hiểu chuyện hơn nữa thì ông cũng xem không vừa mắt."
Hân Dĩnh biết hẳn là ông đang nhớ tới Thiệu Tây Bội, vội vàng hộp điểm tâm đặt trên bàn trà, "Con ở nước ngoài nhiều năm cũng rất nhớ ông, con biết lúc nào ông cũng thích ăn mấy món này nên mua vài hộp, chờ ông xuất viện là có thể ăn lấy ăn để một phen no nê!"
Người ra mở cửa chính là Phó Thiên, lúc nhìn thấy hai người bọn họ, người thiếu niên luôn luôn trầm ổn mặt tươi tắn, ngay cả nét mày cũng mang ý cười, "Anh, chị Bội Bội!"
Thiệu Tây Bội cũng không gặp anh một thời gian dài, cười tít mắt vỗ vỗ bờ vai của anh, "Sinh nhật vui vẻ nha A Thiên."
Phó Thiên cao hứng gật đầu, dẫn cô đi đổi giày rồi vào bên trong, Phó Chính theo sát phía sau bọn họ, nhìn thấy trong phòng khách chỉ có Lâm Văn đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lập tức lạnh vài phần.
"Bác gái, ngại quá, con đến trễ." Thiệu Tây Bội có chút khẩn trương trong lòng, "Thật sự thật xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe, để cho bác đợi lâu."
"Không có việc gì, ăn cơm trước đi." Lâm Văn đứng dậy bảo người làm hâm đồ ăn, gọi cô đến bên bàn ăn ngồi xuống, "Trong nhà nấu không thể sánh bằng nhà hàng, con nếm thử xem có được không?"
Thiệu Tây Boọi không ngờ Lâm Văn sẽ có thái độ hòa nhã như thế như thế này, vội vàng nhu thuận gật đầu.
Trong dự đoán cha mẹ anh hẳn là không dễ sống chung, lại không ngờ bà chủ họ Phó chưa từng có ý làm cô khó xử.
Kỳ thật cô không biết là, Lâm Văn là loại phụ nữ hiền thục không quá giỏi xuất đầu lộ diện, chỉ có thể quản gia, ở nhà nghe ông xã nghe con lớn nhất, không giống như Cù Âm mẹ của Đơn Cảnh Xuyên có gan lớn như vậy, huống hồ tình tình Phó Chính như thế nào, dẫu có làm loại chuyện giữa đường bỏ rơi cô dâu thì bà cũng chẳng dám can thiệp vào chút nào.
"Chị Bội Bội, cái này là cá trích kho tàu, dì làm là ngon nhất đấy." Phó Thiên gắp cá cho Thiệu Tây Bội, ngẩng đầu nói với Lâm Văn, "Mẹ, về sau để cho chị Bội Bội xuống bếp làm mấy món sở trường cho mẹ anh, con và anh đều cực kỳ thích ăn."
"Được." Lâm Văn ôn hòa cười cười, "Ở nhà cô Thiệu đều tự nấu nướng à?"
"Bác gái gọi con Bội Bội là được rồi." Trên mặt cô cũng dâng ý cười, "Vâng, từ hồi tiểu học đã thế, trước kia mẹ con còn dạy con cả trà nghệ, nếu bác muốn thì con sẵn lòng pha trà cho bác dùng."
Từ nhỏ Thiệu Tây Bội đã rất được người lớn yêu thích, không có chút tính cách xấu nào, tuy Lâm Văn còn chưa hiểu rõ nàng, nhưng vẫn hiểu được con trai mình thế nào, mắt thấy tuy con lớn nhất lạnh lùng nghiêm mặt đứng một bên, quanh thân lại có niềm hân hoan nhàn nhạt, trước giờ thằng bé chưa bao giờ hòa nhã với Lương Kha chút nào, nhưng đối với cô gái này thì yêu thích hiện ra ngập ánh mắt, nhất thời trong lòng nhất có tính toán.
Sau bữa cơm chiều Thiệu Tây Bôi cùng Lâm Văn ngồi trên sofa nói chuyện, Phó Chính ở một bên dạy Phó Thiên thương nghiệp, không khí trong nhà cực kì không tệ.
Chín giờ Phó Chính cầm chìa khóa xe ra nhà xe lấy xe, Thiệu Tây Bội đứng trước cổng vòm chào tạm biệt Lâm Văn và Phó Thiên, lúc này cửa lớn trong nhà chợt "két" một tiếng.
"Ba."