Không Phải Em Không Yêu
Chương 41 : Sự thật
Ngày đăng: 15:26 18/04/20
Edit: Panh Hoang
Beta: Hepc
Thiệu Tây Bội thấy Phó Lăng trong nháy mắt lông tơ trên người đều dựng đứng, Phó Thiên thông minh, vội vàng tiến lên phía trước cầm cặp công văn trong tay Phó Lăng, cười híp mắt giới thiệu, "Ba, đây là chị Bội Bội."
Phó Lăng làm chính trị, trong lòng tính toán cái gì, đến trên thể diện lại là một chuyện khác, ông ta ngẩng đầu nhìn Thiệu Tây Bội, không nóng không lạnh mở miệng, "Chào cháu."
"Chào bác..." Bộ dạng của Phó Chính rất giống ba anh ta, Thiệu Tây Bội đối mặt với phiên bản trung niên của Phó Chính không chút hồi hộp mà ra một thân mồ hôi lạnh, giọng nói cũng hơi run run.
"Ngồi." Phó Lăng đi vào phòng khách, "Ban nãy có hội nghị khẩn cho nên về trễ, không để ý ở lại một lúc chứ?"
"Được bác trai." Thiệu Tây Bội và Phó Thiên trao đổi ánh mắt, sau đó ra hiệu cô không cần hồi hộp, làm việc tùy theo hoàn cảnh, cô nhéo lòng bàn tay, ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh Phó Chính.
"Lúc thành phố J xảy ra lũ lụt cháu đang ở đó đúng không?" Phó Lăng nhận lấy chén trà Lâm Văn đưa tới, nhấp một ngụm thản nhiên hỏi.
"Vâng." Cô gật đầu.
"Phó Chính xảy ra tai nạn xe mỗi ngày người tới bồi nó cả đêm cũng là cháu." Phó Lăng không chút hoang mang, dùng chính là câu trần thuật.
Thiệu Tây Bội như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, khẽ lên tiếng.
"Nó chưa từng nói với chúng ta về cháu." Ông ta nhìn về ánh mắt của cô, "Hai đứa biết nhau bao lâu rồi?"
"... Tám năm." Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng ép mình ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Phó Lăng.
Vừa nói ra câu này, biểu cảm trên mặt của Phó Lăng và Lâm Vân đều hơi kinh ngạc, Phó Chính bình thường chưa bao giờ đối xử khác biệt với bạn gái, ngay cả vị hôn thê là Lương Kha cũng không có chút tình cảm nào điều kiện tiên quyết của anh ta là vì con đường làm quan nên lựa chọn phụ thuộc vào.
Anh vậy mà lại ở dưới tầm mắt của bọn họ, che giấu một cô bé tám năm.
Anh trầm mặc vừa lau tóc vừa nghe cô chậm rãi nói chuyện, "Ông ấy nghĩ như thế nào mắc mớ gì tới em?"
"Bác ấy là ba anh, nếu anh cưới..." Nói được một nửa, cô vội vàng thu miệng, lúc này Phó Chình cầm khăn lau mặt vắt ở trên ghế dựa, thản nhiên hỏi, "Cưới ai?"
Lúc Thiệu Tây Bôi nhìn thẳng anh trong đầu ong ong một vùng, hơi hoảng hốt muốn xoay người, ai ngờ anh chặn ngang ôm lấy cô, sải bước đi vào phòng ngủ mở đèn lên, ôm cô quăng đến trên giường.
Trong phòng sáng choang, cô bị anh áp dưới thân, hai cái đùi bị anh dùng đầu gối đẩy đến cực mở, nơi nào đó nóng hôi hổi của anh đặt ở chỗ ẩm ướt của cô, "Cưới ai, tại sao không nói chuyện, hả?"
Cô chỉ thấy cả người run rẩy từng đợt, có ý muốn hút anh vào bên trong, không biết anh làm sao không có mảy may sai lầm, chính diện chống đỡ toàn bộ bên ngoài rất tốt, trong tiếng hít thở dày đặc, giọt nước trên trán anh chậm rãi nhỏ xuống trước ngực cô, tuyệt hảo mà mị hoặc.
"Không biết..." Cô nhắm mắt lại hai tay bấm lên cánh tay anh, hai má ửng hồng khẽ lắc mông, "Em không biết..."
"Tại sao em lại không biết?" Anh nhẫn nại đến trên trán nổi đầy gân xanh, ác ý dùng “đỉnh đầu” nhẹ nhàng vùi vào một chút, "Nói cho anh biết, anh sẽ cho em
Lúc này Thiệu Tây Bội mở mắt ra, hốc mắt hồng hồng, trên khuôn mặt tinh xảo không nói lên lời là biểu cảm gì, mê ly làm cho say lòng người, "... Em sao?"
Là em sao? Hiện tại anh làm cho em cảm thấy có thể chuyên tâm đưa tay là có thể chạm tới, cũng là vì muốn kết hôn với em người từng khiến anh không để vào mắt nhiều năm như vậy sao?
Phó Chính không nói gì, bỗng cúi đầu cắn môi của cô, phía dưới nặng nề mà rất nhanh đi vào.
Anh chưa bao giờ dùng sức muốn cô như vậy, giống như muốn mình hòa vào trong cơ thể cô, bên tai cô chỉ có tiếng va chạm rỏ ràng, từng chút từng chút, đội lên đến khi lục phủ ngũ tạng của cô đều đau.
Lọt vào trong tầm mắt chính là chỗ cánh hoa phấn nộn của cô, gần như bị anh mài đến sắp nhỏ ra máu, Phó Chính híp mắt lại, nâng mông của cô lên, dùng sức ôm hai cái đùi như sắp gãy của cô đến trước ngực.
Ở trong mắt anh, dịch hoa trong suốt từ nơi tư mật của cô chảy ra ngoài thật khiến cho người ta bị mê hoặc dẫn tới động tác của anh tăng tốc lên, anh nhanh chóng hôn cô, từ từ nuốt lấy tiếng ngâm khó khăn khàn khàn vang lên của thiệu tây bội. Cô dùng móng tay ra sức bóp vào lưng anh lắc đầu cầu anh buông tha, khóc tới mức gối đầu đều ướt.
Mỗi một cái tiến vào của Phó Chính đều chui vào toàn bộ, ngay cả một chút khe hở cũng không thừa, từng cái đánh lên chỗ non mềm nhất kia của cô, khoái cảm liên tiếp ngập đầu, thân thể cô sít chặt, liên đới một cái cuối cùng của anh, trong cơ thể phun ra dịch nóng bỏng, rốt cục cô hôn mê bất tỉnh.
"Ah." Anh chậm rãi rút bản thân che ở trên người cô ra, cúi đầu hôn ánh mắt của cô.