Không Phải Em Không Yêu
Chương 42 : Luân chuyển
Ngày đăng: 15:26 18/04/20
Edit: Loveyoumore3112
Thời tiết hè - thu ở thành phố S luân chuyển thật nhanh, vào trung tuần tháng mười trời đã có chút lạnh, Thiệu Tây Bội vừa chuẩn bị bữa sáng vừa nghĩ phải lấy quần áo dài tay của cô và người nào đó ra.
Cô luôn thận trọng* với tinh thần của Phó Chính lúc mới ngủ dậy, sáng sớm vừa mới bị anh lăn qua lăn lại một trận, xoa xoa thắt lưng trốn ở trong phòng sắp xếp quần áo, nhìn anh đang chậm rãi ăn sáng từ phía xa xa.
(* Nguyên văn: 敬而远之: kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi)
"Lại đây." Anh ăn một lúc, vẻ mặt lạnh nhạt buông dĩa ăn xuống.
Bước chân Thiệu Tây Bội có phần yếu ớt, lúc sắp đi đến bên cạnh anh càng lộ rõ vẻ chần chừ, Phó Chính không nói hai lời duỗi thẳng cánh tay kéo cô lại đặt cô ngồi trên đùi anh, giọng nói lạnh lùng, "Trốn gì chứ?"
Hơi thở mát lạnh của anh gần trong gang tấc, cô muốn đứng dậy lại không dám di chuyển, ánh mắt do dự không chắc, anh nhìn cô một hồi, đôi môi khẽ cong lên, "Dù sức bền của anh tốt, nhưng cũng chưa đến mức vừa mới làm mấy lần xong bây giờ lại có thể sinh long hoạt hổ* đâu."
(* Sinh long hoạt hổ: sinh khí dồi dào, khỏe như vâm)
Cô bỗng nhiên bị sặc, vành tai dần dần hơi phiếm hồng, bình nứt không sợ vỡ không thèm để ý đến anh.
"Tối nay sau khi tan làm ở lại trong cửa hàng một chút, anh họp xong sẽ tới đó." Bàn tay Phó Chính đặt trên eo cô không nặng không nhẹ xoa xoa vài cái, trong mắt hàm chứa ý cười mỏng manh.
Lúc này cô nhìn qua có vẻ như muốn nói lại thôi, anh hoàn toàn coi như cô đang làm nũng, một tay ôm cô một tay cầm ly cà phê uống, cũng không để ý quá nhiều.
"Chiều này em muốn rời cửa hàng sớm một chút..." Cô nghĩ một lát, cúi đầu nhẹ nhàng mở miệng, "Xế chiều hôm nay lúc 5 giờ Tiếu An sẽ lên máy bay về Mĩ, em và Lục Lục đã hẹn nhau sẽ đi tiễn anh ấy."
Cô còn chưa nói xong, chiếc ly trong tay Phó Chính đã khẽ va vào trên bàn vang lên một tiếng "cộp", đôi mắt sắc bén quét tới.
Toàn thân Thiệu Tây Bội run lên, càng không dám nhìn anh.
Đơn Cảnh Xuyên im lặng hồi lâu sau mới từ từ mở miệng, "Hai người xuống xe đi."
Đơn Cảnh Xuyên nói vậy Ngôn Kỳ mong còn không được, dựa vào bộ dạng hiện giờ của Đơn Cảnh Xuyên, nếu chiếc xe này cứ tiếp tục lao đi như vậy, không chừng sẽ lao luôn xuống dưới gầm cầu, dù tâm trạng Ngôn Hinh vô cùng tệ, nhưng vẫn soạn một tin nhắn tên khách sạn Cố Linh Nhan nghỉ lại ở Tokyo và tin tức về đoàn du lịch cho anh rồi mới xuống xe.
Ngoài cửa sổ xe màn đêm dần buông xuống, Đơn Cảnh Xuyên bất giác đã lái xe đến con đường mòn trước nhà Cố Linh Nhan, lần trước cô bé ở đây chơi xa chấn với anh kích tình bắn ra bốn phía, lúc trở về anh tự suy ngẫm lại kỹ càng tam quan của mình, vẫn kìm lòng không đậu mà nhiều lần nhớ lại tình cảnh lần đó.
Làm sao anh có thể thật sự rời khỏi cô chứ? Hơn một tháng nay thờ ơ lạnh nhạt, đã hao tổn toàn bộ tự kiềm chế và kiên nhẫn mà anh tích lũy bao năm như vậy, anh chỉ muốn yên tĩnh lại, trong tâm trí lại ùn ùn kéo đến toàn là hình ảnh cô nhóc khó trị khiến anh nóng ruột nóng gan kia.
"Ừm?" Người bên kia rốt cuộc cũng nhận điện thoại, ngón tay Đơn Cảnh Xuyên vuốt nhẹ trên điện thoại một lúc, mới nhàn nhạt nói, "Giúp tôi một việc."
"Cậu cũng có ngày mở miệng muốn tớ giúp đỡ sao?" Giọng nói Trần Uyên Sam vẫn điềm tĩnh như cũ, trong giọng nói lại không thể che giấu hết ý cười, "Chuyện gì vậy."
Đơn Cảnh Xuyên hít một hơi thật sâu, gằn từng tiếng nói: "Bà xã của tớ chạy đến địa bàn của cậu."
...
Dung Tiễn lái xe luôn có chút hoang dã, chiếc xe việt dã hình dáng táo bạo vừa mới mua tức thì được cô nàng điều khiển giống như chốn không người, Thiệu Tây Bội ngồi tựa vào trên ghế lái phụ một lúc, rốt cục đưa tay cài chặt dây an toàn lại.
"Cậu và Phó cặn bã lại cãi nhau rồi hả?" Dung Tiễn huýt sáo, liếc cô một cái, "Cậu đừng có ý nghĩ muốn giấu diếm tớ, tớ còn muốn nói cậu, một người đàn ông tốt đến cấp bảo vật quốc gia như vậy lại bị cậu quyên từ thiện sang Mĩ làm gấu trúc linh linh, tớ hỏi cậu bây giờ cậu có hối hận không?"
Gần đây cô nàng này và đồng chí Cù Giản quậy đến hừng hực khí thế, một đêm bảy lần, tâm trạng tốt vô cùng, trước đây nói đùa với Thiệu Tây Bội vẫn còn biết chút chừng mực, dù sao cũng quan tâm đến cảm nhận của cô, bây giờ đoán chừng đến cả mình họ gì cũng không biết luôn.
Thiệu Tây Bội nhíu mày tiếp tục im lặng, Dung Tiễn thuần thục quẹo xe, tốc độ càng lúc càng nhanh, lúc này rốt cục cô thật sự nhịn không nổi nữa, cao giọng nói Dung Tiễn dừng xe lại.
"Cậu bị làm sao vậy?" Dung Tiễn giẫm lên phanh xe dừng ở ven đường, Thiệu Tây Bội che miệng, "Cạch" một tiếng mở cửa xe bước xuống, khom lưng liền nôn ra.