Không Phải Em Không Yêu
Chương 43 : Trong dự liệu
Ngày đăng: 15:26 18/04/20
Editor: Thoa Xù
Thiệu Tây Bội khom người ói một trận ở ven đường, thiếu chút nữa là ói cả mật xanh, Dung Tiễn ở bên cạnh đỡ cô, vuốt lưng cô không ngừng, thấy sắc mặt của cô trắng bệch nên sợ hết hồn hết vía.
Nếu người này không có quan hệ dính líu gì đến cô, thì cô đã hớn hở đứng xem trận này rồi, đằng này...
Thiệu Tây Bội hòa hoãn một hồi, hơi nâng người lên, Dung Tiễn vội vàng lấy bình nước từ trên xe xuống, mở ra đưa tới tay cô, cô súc miệng, gắng gượng trừng mắt với Dung tiễn, "Cậu coi chiếc xe là trực thăng đấy à?"
Dung Tiễn lắp ba lắp bắp cả buổi, mới ấp a ấp úng nói: "Bội Bội... Có phải cậu... có hay không?"
Cô vừa nói xong, dường như Thiệu Tây Bội cũng nghĩ tới điều gì đó ngay lập tức, sắc mặt lập tức thay đổi, một lát sau mới đưa mắt lên nhìn cô.
"Đi." Dung Tiễn không chịu nổi nữa rồi, gần như luống cuống tay chân, đỡ Thiệu Tây Bội lên xe, "Mặc kệ có phải hay không, đến bệnh viện khám trước đã."
***
Hiện tại luống cuống tay chân tuyệt đối không chỉ một mình Dung Tiễn.
Buổi chiều, bạn học nhỏ Cố Linh Nhan có được khoảng thời gian sinh hoạt tự do, nhưng ngoài dự định là cô bị giữ chân bởi sự hấp dẫn ở cửa hàng truyện tranh và các vật phẩm nhỏ phong phú, cho đến khi trễ giờ tập hợp đến hai tiếng, cô nàng vẫn chưa tỉnh ngộ lại.
Hướng dẫn viên du lịch đã kêu gọi cả buổi ở gần đó nhưng cũng không tìm thấy người, mấy hành khách khác đều chờ đợi, bởi vì sau đó còn có hành trình, đành phải lên xe trước chờ tối nay sẽ quay trở lại tìm cô, Cố xù lông đáng thương lại bị bỏ rơi ở đất nước Nhật Bản xa lạ này.
Lúc ở một mình thì sẽ càng dễ suy nghĩ lung tung, thỏ xù lông đang cầm một con thú nhồi bông đi thang thang trên đường, cảm giác trong lòng rất phức tạp.
Kể từ lúc có anh, cũng đã lâu rồi cô không có trải qua sự cô đơn và buồn tẻ này, buồn cười nhất chính là cô từng thầm cầu nguyện bằng mọi cách, sợ là anh sẽ rời đi, bây giờ thì thành sự thật rồi.
Cô đang cố giữ lòng tự trọng còn sót lại một cách thảm thương của mình, nếm trải mùi vị sống một ngày mà dài như cả năm, mỗi ngày đều nghĩ anh đang làm gì, anh có đang ở cùng với Hân Dĩnh hay không, có phải anh thật sự không cần cô nữa rồi không.
Trời nhá nhem tối, Cố Linh Nhan miễn cưỡng lấp đầy bao tử, lại đi vòng vèo trở về chỗ tập hợp lúc nãy, hi vọng hướng dẫn viên du lịch tốt bụng vẫn còn nhớ đến cô.
Cô vẫn chưa đi đến trạm xe bus bên cạnh, xa xa đã nhìn thấy mười mấy chiếc xe đen bọc đầu chạy về phía cô nhanh như tia chớp từ mấy hướng khác nhau, đèn xe chói mắt chiếu thẳng vào mặt cô, cô vẫn còn đang thả hồn lơ đễnh, bây giờ lại bị tiếng bánh xe ma sát vang lên giữa màn đêm yên tĩnh dọa sợ dựng cả tóc gáy.
"Bội Bội..." Lúc Dung Tiễn đi tới cửa thì quay đầu lại, lo lắng dặn dò, "Bản thân cậu phải cẩn thận một chút, có khó chịu ở đâu thì phải lập tức đi bác sĩ đó."
...
Lúc tỉnh dậy sắc trời cũng đã tối, Thiệu Tây Bội dụi dụi mắt, phát hiện trên người mình được đắp cái áo mà sáng nay cô đã ủi cho anh.
Trong phòng không mở đèn, Phó Chính ngồi trên cái ghế ở bên cạnh sofa, ánh mắt anh thâm trầm ngồi dựa vào thành ghế, lúc Thiệu Tây Bội chống tay ngồi dậy từ ghế sofa thì anh mới lấy lại tinh thần, đứng dậy đi tới trước mặt cô.
Buổi sáng vừa tranh cãi ầm ĩ một trận, người cô lại đang không thoải mái, dựa vào ghế sofa không nói lời nào, Phó Chính nhìn xuống cô từ trên cao, bàn tay cầm bản báo cáo có hơi run rẩy.
"Bội Bội..." Anh khẽ nói, giọng hơi khàn khàn.
Thiệu Tây Bội cắn răng, đưa tay qua định lấy bản báo cáo trong tay anh.
Phó Chính quăng bản báo cáo lên ghế sofa, nhẹ nhàng kéo cô lên, đôi tay giữ chặt bờ vai cô, yên lặng nhìn vào mắt cô.
Trong bóng tối đôi mắt anh lộ ra tia sáng khác thường, lòg bàn tay cũng đổ mồ hôi cả rồi, do dự hồi lâu mới khẽ hỏi, "... Kết quả xét nghiệm là gì?"
"Em có thai rồi." Phó Chính nhìn cô không chớp mắt, bình tĩnh trả lời, "Được ba tuần rồi."
Cả người Thiệu Tây Bội run lên, trong lòng chấn động, vừa sợ vừa mừng không nói được lời nào, vội khom lưng run run cầm bản báo cáo trên ghế sofa lên, nhờ ánh đèn phía ngoài cẩn thận đọc.
Phó Chính thấy nụ cười trên mặt cô và cái bụng vẫn bằng phẳng kia, ánh mắt càng thêm thâm trầm phức tạp.
Lúc nhận được điện thoại của Dung Tiễn, anh đang mở một cuộc hội nghị cấp cao, sau đó anh đã bỏ cuộc hội nghị để lái xe chạy một mạch đến bệnh viện, nhiều lần suýt chút nữa đã đụng phải xe khác.
Lúc đó trong điện thoại Dung Tiễn chỉ nói mấy câu mà cho đến giờ phút này anh vẫn nhớ như in từng câu từng chữ.
Anh sắp trở thành ba của sinh mệnh bé nhỏ trong bụng Thiệu Tây Bội.