Không Phải Em Không Yêu
Chương 44 : Run rẩy
Ngày đăng: 15:26 18/04/20
Một người đàn ông thâm trầm bắt đầu trở nên thâm tình quả thực không phải con người.
Anh trai Nồi từ trước đến giờ có đánh chết cũng không chịu nói ra lời ngon tiếng ngọt nào lại móc tim móc phổi ra nói mấy câu, trong nháy mắt đã giết chết Cố xù lông luôn rồi.
Dù tính cách của thỏ xù lông quả thật có chút khó trị, nhưng cô bé kia muốn khóc muốn cãi nhau muốn chia tay, chẳng phải là vì muốn được anh dỗ, muốn anh luôn đặt mình ở trong lòng sao?
Không yêu cho nên thoải mái, quá yêu cho nên quấn quýt si mê.
Cố Linh Nhan quệt nước mắt nước mũi của mình lên người Đơn Cảnh Xuyên, tự nhận là vô cùng khoan dung hiền hậu đã cho anh một bậc thang bước xuống, "Xem xét anh đã suy nghĩ lỗi lần hơn một tháng qua, sau này em sẽ gắng gượng không ghét bỏ anh nữa, cũng không lật lọng nói chia tay anh nữa."
Đơn Cảnh Xuyên sờ sờ tóc cô, không thể làm gì hơn là thở dài bất đắc dĩ.
Thực ra anh không hề trông chờ nhận thức của cô có thể cao như vậy, chỉ hy vọng tần suất gây chuyện của cô có thể giảm xuống chút mà thôi.
"Anh than thở gì chứ!" Lúc này trong mắt Cố Linh Nhan chợt sáng lên, hai tay chống nạnh nhướng mày, "Nói! Rốt cục một tháng này anh đã làm gì? Vì sao không tới tìm em! Rốt cuộc người hàng xóm xinh đẹp kia có quan hệ gì với anh không!"
Anh vốn đang gập chân tựa vào trên mép giường, đầu ở ngay vị trí xương quai xanh của cô, lúc cô nói chuyện hô hấp lên xuống, một nửa trắng noãn trong áo lộ ra ngay trước mắt anh, kinh hoảng, Đơn Cảnh Xuyên thấy miệng khô lưỡi đắng, vội vàng nghiêng mặt qua thấp giọng nói: "Chờ em tắm rửa xong anh sẽ từ từ nói cho em."
"Không được!" Cố Linh Nhan sức lực lớn nhảy xuống khỏi giường, kéo áo anh dắt anh đến ngồi một bên trên ghế, ôm cánh tay tựa vào chiếc bàn bên cạnh liếc xéo anh, "Không nói rõ ràng em sẽ đi ngay lập tức."
Cho tới bây giờ đều chỉ có anh khiến người khác sợ tới mức tức giận cũng không dám nói, mà lúc này anh đối diện với cô nhóc hùng hổ đang đứng trước mặt, mặt mày lại xám xịt như tội phạm giết người vừa mới bị tóm.
Đơn Cảnh Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt cô, hai tay đặt trên bàn, bao lấy hai bên người cô, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô.
"Nếu em nóng nảy anh cũng đi ngay lập tức, hơn nữa đánh chết anh cũng không quay lại!"
Mắt cô trợn to nhìn anh, lại cảm thấy việc này càng lúc càng không đúng.
Bộ dáng người đàn ông này thật quá đẹp mắt... Con thỏ xù lông đứng núi này trông núi nọ liếc đôi môi mỏng của anh, bất giác cũng cắn cắn môi.
Mắt anh híp lại, nhanh chóng đến gần mạnh mẽ hôn cô.
Đúng vậy, đứa con trong bụng cô còn chưa sinh ra, đã bị cha của nó coi là một ràng buộc, một phiền toái, một người không nên tồn tại.
"Anh đã phán tử hình cho bao nhiêu đứa bé rồi?" Thiệu Tây Bội cười lạnh một tiếng, "Tất cả những người phụ nữ mang thai vì anh đều phải tự tay giết chết đứa con của chính mình sao?"
"Anh tuyệt đối không để bất cứ một người phụ nữ nào có thai con của anh." Phó Chính nhặt kính mắt rơi trên mặt đất lên, "Em... không giống vậy."
"Nếu em một mực muốn nó, có phải anh sẽ để em sống cuộc sống trước đây?" Lúc này hô hấp của cô dần bình tĩnh lại, gằn từng tiếng nói, "Mỗi ngày chịu đựng bức bách của anh, cuối cùng để nó chết theo tâm nguyện của anh."
"Vậy không cần phải phiền phức như thế." Cô khó chịu, trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nắm chặt bàn tay ép bản thân mình đứng lên khỏi ghế sofa, đi ra cửa, "Em sinh con của em, anh không cần quan tâm, cứ sống tốt cuộc sống của anh là được rồi."
Ánh mắt Phó Chính ngừng lại, vội vàng đuổi theo chặn cô lại, "...Đừng đi."
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như cũ, khiến người khác không rét mà run, nhưng lại nghe được ý cầu khẩn rõ ràng trong giọng nói kia, nước mắt của cô vừa nén xuống lại bắt đầu rơi, "Vậy em xin anh... Giữ nó lại, có được không..."
"Bội Bội." Thật lâu sau, anh nhắm mắt, gian nan mở miệng, "... Dù thế nào đi nữa, anh, cũng sẽ không muốn nó."
Đây là quyết định của anh, dù cho cô có hận anh thấu xương, anh cũng sẽ tuyệt đối không hối hận.
....
Thiệu Tây Bội chạy ra khỏi phòng nghỉ bệnh viện trực tiếp chạy vọt vào thang máy.
Phó Chính theo sát phía sau, gương mặt lạnh lùng xoay người chạy vào lối cầu thang an toàn đuổi theo, sải từng bước lớn đi xuống dưới.
Trời tối mù mịt mưa lất phất, trước mặt cô là một mảng tối đen, trong đầu ong ong xoay chuyển, lúc bước ra khỏi thang máy thân thể đã run rẩy không đi nổi, nhưng vẫn gắng gượng đỡ bản thân đi ra ngoài bệnh viện.
Ra khỏi cổng, cô đã không thấy rõ thứ gì nữa, đôi chân thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất, bên tai dường như mơ hồ nghe tiếng ai đó không ngừng gọi tên cô, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Trước lúc sắp nhắm mắt lại, ánh đèn pha chói mắt của ô tô bỗng nhiên chiếu thẳng tới, toàn thân cô đã không còn chút sức lực nào, nghe tiếng săm lốp ma sát với mặt đường chói tai gần trong gang tấc.