Không Phải Em Không Yêu
Chương 45 : Đụng ngã
Ngày đăng: 15:27 18/04/20
Editor: Thư
Hiện tại Cố Linh Nhan đã rất may mắn khi biết chọn đúng đường trở về Vị Lạc Bào.
Ở Tokyo này, bất luận hắc bạch lưỡng đạo, từ trên xuống dưới, toàn bộ cũng phải cho một người mặt mũi, mà người này không phải người nào khác, đúng là một trong số những người anh em tốt của người yêu cô.
Sau khi Trần Uyên Sam theo lời tóm được người nào đó mang về, lại vẫn cực kì hảo tâm tỏ vẻ mình muốn làm hướng dẫn viên du lịch muốn dẫn đôi vợ chồng son này đi dạo, Đơn Cảnh Xuyên biết anh ta là một kẻ trong bụng chỉ toàn những ý tưởng muốn bêu xấu anh, nhưng thấy Cố Linh Nhan vô cùng mong chờ lại đành phải đen mặt ngậm miệng.
Được trai đẹp bản xứ dẫn đi chơi, lại còn có mấy anh bảo tiêu vest đen khôi ngô uy phong, đồng bào nữ tính duy nhất của đoàn xù lông thỏ bày tỏ mình cực kỳ khốc đó nha.
Bởi vì đoàn lữ hành chỉ dẫn đến nhà hàng Trung Quốc thôi, khiến cho Cố Linh Nhan cực kỳ thèm những món ăn vặt ở Tokyo mà bọn họ chưa được nếm thử, giữa trưa Trần Uyên Sam tiện tay hủy bỏ phòng đặt trước ở nhà hàng cao cấp, dẫn bọn họ đến chỗ mấy nhà hàng ăn vặt nổi tiếng gần đó.
Cô gái nhỏ cao hứng cầm tiền của ông người yêu nhà mình phái phát chạy thẳng vào mấy hàng ăn vặt, mới vừa bước một bước đã thở hốc vì kinh ngạc sau đó thu chân, Đơn Cảnh Xuyên thấy thế, vội vàng kéo cô đến bên cạnh hỏi cô làm sao vậy.
"Khó chịu." Cố Linh Nhan vểnh môi nhìn anh, "Không thoải mái... Đau..."
Giọng điệu kia giống giọng điệu rên rỉ mềm mại của cô tối hôm qua y như đúc, Đơn Cảnh Xuyên nghe thấy, đôi mắt dần tối lại, thấp giọng khụ một tiếng, nhu nhu tóc của cô, "Để anh đi mua, em chờ ở chỗ một hồi nhé?"
Cố Linh Nhan vừa định nói không cần, lúc này vừa lúc thấy ánh mắt cười như không cười của Trần Uyên Sam đứng bên cạnh anh, vội vàng đỏ mặt khẽ hất tay anh ra, liền chen vào đám người, "Tự em mua được!"
"Chạy chậm chút." Đơn Cảnh Xuyên đuổi theo sau vài bước, đôi mắt không chớp cẩn thận nhìn chằm chằm từng hành động của cô giữa đám người, lúc này Trần Uyên Sam mới đi lên phía trước vỗ vỗ bờ vai của anh, buồn cười nói, "Vì sao trước kia tôi lại không phát hiện cậu có bệnh luyến đồng nhỉ?"
Một bé thỏ xù lông đáng yêu như thế, làm thế nào có thể xoay ông già cứng nhắc lạnh lùng này đến mức thần hồn điên đảo đến thế này chứ.
"Chậc chậc." Thấy Đơn Cảnh Xuyên không nói lời nào, Trần Uyên Sam không mặn không nhạt lại bỏ thêm vài câu, "Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ thấy cậu có ánh mắt như thế, như là lang là hổ chưa mãn dục, lại như thiếu nam đầy nhu tình nhỉ?"
Đơn Cảnh Xuyên nghe anh ta nói mà phát sặc, trầm mặc hồi lâu mới thản nhiên nói, "Trước khác nay khác."
Tuy những lời này sau lại hoàn toàn có thể tiên đoán được tương lai, nhưng khi đó Trần Uyên Sam hoàn toàn lơ đểnh, lại tiếp tục cười nhạo, "Thật đáng mừng nha, về sau có con rồi cậu chẳng khác nào có một mà chăm đến hai."
Thiệu Tây Bội vừa mới đã tỉnh lại, toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, Phó Chính nắm thật chặt tay cô, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, từ từ gật gật đầu.
Lúc này Lục Mộc nghe được giọng nói cũng xoay người lại, khi Thiệu Tây Bội nhìn thấy bà, tay cô run lên, khàn giọng hô một tiếng "mẹ", Lục Mộc nghe cô gọi như thế, mắt cũng nóng lên, vội vàng ngồi xuống bên mép giường, vươn tay vuốt ve mớ tóc lòa xòa trước trán cô.
"Mẹ con người ta đoàn tụ anh ở bên cạnh xem náo nhiệt gì chứ!" Lúc này Đặng Di ở một bên nhìn ánh mắt Đơn Đoàn từ từ trở nên nhu hòa, rốt cục nhịn không được gay gắt lên tiếng.
Lúc này Thiệu Tây Bội mới giương mắt nhìn đến Đơn Quần đứng một bên, ánh mắt giật giật, đôi mắt lập tức âm u xuống.
Cô nhớ rõ, lúc mới vừa ngất đi không bao lâu, cô có một cái khoảng khắc tỉnh lại, khi đó cô được người ta ôm ấp khuỷu tay, trong tầm mắt là một cánh tay vẫn dính đầy máu tươi, bên tai là giọng nói thuần hậu đã lâu không được nghe.
"Thầy thuốc! Mau nhìn xem con gái của tôi!"
Đây là người mà cô gọi là ba suốt 10 năm, người đàn ông mà dù có bị ép buộc cô cũng không thể tin tưởng ông không phải là cha ruột của mình.
Người đàn ông này cũng là người từ nhỏ luôn có vẻ mặt ôn hoà với cô, coi cô như tâm can bảo bối mà yêu thương.
Là người....cô chưa bao giờ có thể quên được,
Lúc này Đơn Quần hoảng hốt như không nghe thấy giọng nói của Đặng Di, đi tới bước suýt vấp, mới đến được gần giường bệnh của Thiệu Tây Bội và Lục Mộc ngồi trên giường bệnh.
Móng tay của Đặng đã đâm sâu vào lòng bàn tay của mình, đôi mắt đỏ lừ hung tợn nhìn bóng lưng ông thét chói tai, "Đơn Quần, ông là đồ khốn khiếp không biết nhớ đòn! Yêu một người đàn bà mà trong lòng bà ta chẳng hề có ông suốt nhiều năm như thế, giúp bà ta nuôi lớn một đứa nhỏ thậm chí cũng chẳng phải con mình, ông đã đê tiện đến cao hứng như vậy sao?! Con của tôi không phải con ruột của ông sao? Bao nhiêu năm trôi qua rồi ông vẫn tâm tâm niệm niệm thứ dã chủng do người đàn bà này sinh ra, thường xuyên chạy về thành phố S đứng ngoài tiệm của nó ngắm nhìn nó, còn có những đồ trang trí mà ông giấu trong hộc tủ của ông, ông tưởng rằng tôi lại không biết à?!"
Giọng điệu sắc bén của bà ta truyền vào trong tai mỗi người, lúc này Đơn
Quần hơi hơi run lẩy bẩy, xoay người bước đến trước mặt bà ta, hung hăng cho bà ta một bạt tai.
_______________________________________________________