Không Phải Em Không Yêu

Chương 4 :

Ngày đăng: 15:26 18/04/20


Ngày mà Tiêu An trở về, thành phố S vốn đang chìm ngập trong những cơn mưa dầm, lại trời quang mây tạnh hiếm thấy, ngày tháng mười và biểu cảm của Tiêu An giống nhau như đúc.



Dung Tiễn bất mãn giúp anh kéo hành lý, theo thói quen vuốt mái tóc ngắn, trợn mắt trừng Tiêu An: "Họ Tiêu thối, cậu có thể đừng lần nào cũng hành hạ mình thế này không? Làm người phải khiêm tốn, cậu không hiểu đạo lý này sao? Lại xem bản thân là công tử như ngọc rồi à?"



"Ừ, không sai." Tiêu An nhãn rỗi đi ở một bên, cả người ung dung đi bên cạnh càng làm nổi bật lên vẻ dịu dàng như ngọc: "Lục Lục cậu biết dùng cái tính từ bốn chữ này rồi sao?"



"Ừ đấy, cảm ơn lời khen, miệng nam mô bụng bồ dao găm."



Thiệu Tây Bội đứng ở giữa hai người, nghe cuộc đối thoại của họ cứ cười mãi, đưa tay ra định muốn đón lấy túi hành lý khác trên tay Tiêu An, Tiêu An nhẹ nhàng đưa tay ra ngăn cản, thấp giọng hỏi cô: "Bây giờ cậu vẫn làm việc ở cửa hàng thú cưng đó?"



Dung Tiễn thính tai, đứng ở bên cạnh vội vàng nói leo: "Bội Bội bây giờ đã là chủ cửa hàng rồi, Phó..."



Chữ thứ hai còn chưa kịp cất lên, ánh mắt của Thiệu Tây Bội sắc như đao kiếm đã phóng tới, Dung Tiễn lập tức ngậm miệng, nhanh chóng bổ sung: "Mọi người ở tiểu khu gần đó thi nhau đưa chó mèo đến, làm ăn khá tốt!"



Tiêu An nghe xong nụ cười càng sâu hơn: "Ăn trưa xong đưa tớ đi xem một chút nhé, Bội Bội?"



Thiệu Tây Bội dường như đang có tâm sự, mãi lúc sau mới phản ứng kịp, vội vàng gật đầu nói "Được", Dung Tiễn ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ấm áp của Tiêu An, vô cùng thức thời nói một câu: "Ăn cơm xong buổi chiều tớ tìm chị đi dạo phố nên đi trước, Tiêu An, cậu đi xe của tớ là được rồi, tớ bắt taxi đi."



Tiếu An nghe, hoàn toàn không phản đối, khẽ mỉm cười, ánh mắt của Thiệu Tây Bội ở bên trái lúc này như những mũi tên nhọn phóng tới, Dung Tiễn rùng mình một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Sao cô nói gì cũng bị lườm vậy?"



***



"Oa oa oa!" Ngôn Kỳ chạy một đường từ ngoài vào, vội vàng đặt đồ lên trên bàn của Đơn Cảnh Xuyên.



"Vội vội vàng vàng làm gì vậy?" Đơn Cảnh Xuyên đặt văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn cậu.




"Này, rau chỗ này rất ngon, coi như là tôi mới đi." Cố Linh Nhan ném đồ vặt đến bên tay anh, cơ bản là cũng không để ý anh sẽ cự tuyệt, liền qua về hướng trường học.



Đơn Cảnh Xuyên nhìn túi rau trong tay còn có thêm mấy túi đầy dầu mỡ, nét mặt rĩ ràng là co quắp một cái.



***



Cửa hàng thú cưng của Thiệu Tây Bội nằm ở một tiểu khu giàu có mà yên tĩnh, buổi trưa lúc đi ăn cơm ở gần đó, Dung Tiễn rất có ý thức, lập tức tàng hình chy mất.



Tiêu An và Thiệu Tây Bội ngồi trong tiệm thú cưng cả buổi chiều, nhìn thấy cô tắm cho những con thú cưng được đưa đến, trêu chọc bọn nó, có những lúc thì giúp cô một chút.



Cô thấy anh nhìn lông con Teddy có chút ngốc nghếch, con chó kia được anh vuốt thoải mái đề nỗi nằm dài trên đất, nhất thời dở khóc dở cười: "Đại đội trưởng Tiêu, xem ra cún cũng rất thích những người cầm súng như anh."



Vẻ mặt anh tuấn của Tiêu Anh như khoe sắc với gió xuân, bây giờ lượng người đến đông hơn rồi, trong tiệm có vài cô gái nhỉ nhìn anh không chớp mắt, thiếu chút nữa là  ăn cả tay người có miệng, suýt nữa đưa tay mình vào miệng con chó.



Lúc ra về Thiệu Tây Bội cứ giục anh đi nhanh hơn một chút để nghỉ ngơi, trên máy bay Tiêu An cũng không ngủ, sau khi xuống máy bay cũng rất bận rộn, bận đông bận tây, cầm lấy hành lý từ tay cô: "Được, vậy tôi về trước, đợi tôi có kế hoạch kĩ hơn thì sẽ liên lạc với cậu, chú ý nghỉ ngơi nhé."



Chân trước Tiêu An vừa đi, chân sau có Dung Tiễn đến. vừa đi vào vừa trêu chọc một con mèo lớn, chợt như nhớ đến điều gì đó, nhìn về phía cửa sổ sau Thiệu Tây Bội nói: "Vừa nãy lúc tớ tới thấy ở ngoài cổng có đỗ một chiếc xe, trông rất giống xe của Phó Chính."



Còn chưa nói xong, sắc mặt Thiệu Tây Bội đã biến đổi, ngay lập tức đặt cái bút xuống, đẩy cửa đi ra ngoài.



Những vẫn còn chậm, hai người chỉ nhìn thấy bóng chiếc xe màu đen đã ẩn vào trong dòng xe cô, hai người đều đứng ở một chỗ, cùng thở dài, nhìn người bên cạnh không nsoi tiếng nào, cậu muốn làm gì a? Vậy Phó Chính tặng cho em cái gì, em..."



"Lục Lục." Thiệu Tây Bộ quay đầu lại nhìn cô, trên mặt là vẻ cười khổ: "Anh ta là ai, tớ còn rõ hơn cậu, nên tớ tự biết rằng mình phải làm gì.