Không Phải Em Không Yêu
Chương 5 :
Ngày đăng: 15:26 18/04/20
Editor: Ngọc Diễm Hepc.
"Phía trên lần này trích tiền ra vài triệu, chủ yếu là để thị chính phụ trách, đồn cảnh sát hiệp trợ."
Hình chiếu bên trên in từng hàng hạng mục kế hoạch chuần bị, cả phòng làm việc yên lặng như tờ, chỉ nghe được âm thanh mã hóa tích tích trong máy vi tính.
"Thính trưởng, anh xem......" Người đàn ông đứng ở hình chiếu vừa nói chuyện vừa nhìn Phó Chính ngồi ở trước bàn làm việc trầm mặc, nín thở, liền không dám thở mạnh.
"Tiền bạc phân phối thế nào?" Phó Chính để cây viết trong tay xuống, dựa vào ghế nhìn thủ hạ chính là chủ tịch quốc hội.
"Nói là □ mở." Chủ tịch quốc hội xoa xoa mồ hôi trên trán, có chút do dự mà nói, "Anh biết, phía trên luôn luôn là cùng thư ký Lương quan hệ thân thiết, thư ký Lương không cho......"
"Phương Miễn, thì ra là những năm anh ở thị ủy này tìm ra một đường, liền sờ đến ít đồ nơi này." Phó Chính đẩy mắt kiếng một cái, mặt không thay đổi nhìn anh ta nói, "Đầu óc của anh cho ai sờ đi vậy? tiểu thư ở ‘ Mộc Cách ’?"
Phương Miễn nghe xong lời này, bị sợ đến chân cũng run lên, lúc này Phó Chính từ trên ghế đứng lên, vứt một xấp đồ trên tay xuống bàn, lớn tiếng nói, "Thư ký Lương có cho hay không là chuyện của anh ta, phía dưới thi hành thế nào là chuyện của chúng ta, thời điểm cuối năm cấp trên tới kiểm tra anh ta muốn để cho chúng ta mất mặt, chúng ta liền thuận theo ý của anh ta, người nào cũng đừng nghĩ sẽ tốt đẹp."
"Được...... Thính trưởng, tôi biết rồi." Phương Miễn cầm lấy tài liệu, nơm nớp lo sợ mà nói, "Còn có...... Cho đồn cảnh sát một phần ba tiền......"
"Đơn Lợi cùng con trai ông ta không phải vẫn chê việc làm của bọn họ quá ít sao? Không phải nói hiện tại nhà nước đã cử vị thiếu gia họ Tiêu trở về." Phó Chính đè cái nút hình chiếu xuống, "Cho bọn họ làm, anh cho bọn họ đi ngoại ô khai thác khối đất mới kia, bọn họ có một phần ba số tiền đâu rồi, điểm này còn không làm được?"
Thời điểm Phương Miễn đóng cửa lại trái tim còn run, lúc khởi đầu anh ta bị Phó Lăng Nhất một tay tuyển chọn, chính là về sau giúp Phó Chính lót đường, không ngờ thủ đoạn của Phó Chính so với ba anh ta quả thực là hơn rất nhiều, bây giời giao khối đất kia là gì? Toàn bộ đều là hộ dân không chịu di dời cùng du côn lưu manh, đồn cảnh sát người tới qua, có trở về hay không thật không thể biết được.
Lúc này thư ký đợi ở cửa sát bên đi vào, nhẹ giọng cẩn thận hỏi, "Thính trưởng, buổi tối còn có phát biểu liên hoan mùa xuân, ngài......"
"Không đi."
Cô ây nhìn anh đi từng bước lại gần, mặt không thay đổi nhìn anh, hồi lâu từng chữ từng câu mà nói, "Tôi, con mẹ nó, tôi, đến, vì, muốn, biết, sao, anh, bởi vì, vì, Cái gì..., a, để, thả, ba, con chim bồ câu, của, tôi, đi,."
Vừa dứt lời, anh đã nhìn thấy thân thể mềm mại cùa cô ấy té xuống đất.
Thời điểm mở mắt ra, Cố Linh Nhan chỉ cảm thấy trên trán trầm trầm, cả người một hồi rét run lại nóng lên.
"Đừng động." Một giọng nam trầm trầm truyền đến, "Cô bị sốt."
Cô ấy dùng sức lặng lẽ mở mắt, mới phát hiện ra mình đã nằm trên giường ở nhà rồi, lập tức kêu càu nhàu ngồi dậy, khăn lông trên đầu thuận thế rơi xuống, "Mẹ kiếp, làm sao anh vào được?"
Một thân y phục của Đơn Cảnh Xuyên bị mồ hôi dính ướt trên người, mặt không thay đổi nói: "Lấy cái chìa khóa trong túi xách cô mở cửa đi vào. Không phải bảo cô nằm xuống sao?!"
Giọng nói anh vừa tự nhiên nhưng giống như ra lệnh, cô ấy bị anh giáo huấn sững sờ, lập tức kêu lên, "Mẹ nó anh thả tôi ba tiếng đồng hồ còn có mặt mũi rống tôi?!"
Sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên tái xanh nhìn bộ dạng cô tức giận khí thế hung hăng, thật ra thì trong lòng nghĩ quay đầu lại liền chạy lấy người, nhưng cô sốt cao 38 độ năm, trong nhà vừa không có người, anh còn là nhịn xuống.
"Tôi nhận lỗi với cô." Giọng nói anh thoáng hòa hoãn đi một ít, nghiêm túc nói, "Hôm nay thành phố có một bữa tiệc không thể không tham dự, liền quên tuần trước cùng cô hẹn hôm nay đi xã khu làm công việc nhân ái."
"Ha ha." Cô ấy cười lạnh một tiếng, "Đúng vậy a, tôi đây là loại nhân vật nho nhỏ sao ra ước định đựơc với mỹ nữ rượu ngon ánh sáng lung linh này."
Sau khi anh nghe nhíu mày nói: "Thất hứa lỡ hẹn là tôi không đúng, tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo."
Cố Linh Nhan lần nữa nằm xuống, đưa tay mình lấy khăn lông đắp lại trên trán, nhắm mắt lại nói, " Đơn Cảnh Xuyên, những lời này tôi không muốn nghe, tôi con mẹ nó không cần nghe nhất chính là lời này."