Không Phải Em Không Yêu

Chương 6 :

Ngày đăng: 15:26 18/04/20


Editor: Rùa Lười



Đơn Cảnh Xuyên phát hiện ra từ khi quen biết Cố Linh Nhan, năng lực nhẫn nại của anh đã đạt đến một trình độ kinh người.



Ngày xưa lúc còn trong bộ đội, mặc dù mọi nhiệm vụ anh đều là người hoàn thành đầu tiên, nhưng cũng đã từng bị người hướng dẫn phê bình, nói anh không đủ kiên nhẫn, làm việc quá quyết đoán, đối với binh lính dưới tay cũng hơi khắc nghiệt một chút.



Nếu cứ như ngày xưa, anh làm sao có thể chịu được một người mỗi ngày đều lặp đi lặp lại chửi bậy trước mặt anh, chỉ vào mũi anh mà mắng, hơn nữa lại còn là một cô nhóc vừa mới trưởng thành.



Lúc này, Cố Linh Nhan nằm trên giường không nhúc nhích, giống như là đang ngủ thiếp đo, cũng chẳng mở miệng ra nói câu nào với anh. Anh nhìn chiếc đồng hồ trên tường một chút, chịu đựng cả người toàn mồ hôi, đứng dậy giúp cô rót một chén nước nóng để lát nữa lúc cô hạ sốt sẽ uống.



Vừa mới đi vào phòng bếp thì ở cửa phòng truyền đến tiếng "két két", cửa mở ra, mày anh nhíu lại, anh nghe thấy một tiếng hét sắc bén: "Cố Linh Nhan cái đồ tiểu súc sinh này, đôi giày này, là chuyện gì hả? Hả? Cô tìm được một người đàn ông hoang dã từ đâu về đấy hả?!"



Cơ thể Đơn Cảnh Xuyên không nhúc nhích, chỉ nghe thấy một tiếng hét còn dữ dội hơn phát ra từ trong phòng ngủ: "Mắc mớ gì tới bà, đi chơi bạc của bà đi, đi chơi mtj chược của bà đi, tôi có đem mười người đàn ông về cũng chẳng liên quan cái cọng lông gì đến bà nhá!"



Một câu lại nối tiếp một câu, lời nói càng lúc càng khó nghe vang lên bên tai, chân mày anh nhíu lại càng sâu, lúc từ trong phòng bếp đi ra đã nhìn thấy dáng người Cố Linh Nhan nhỏ bé đứng ở trước cửa phòng, sắc mặc không đổi, chửi mắng cùng với người phụ nữa trung niên hơn bốn mươi tuổi, một câu rồi lại một câu.



Nhìn thấy anh chạy ra, người phụ nữ trung niên mập mạp nhíu mày, sắc bén nói: "Ồ, tìm được người đàn ông cũng tuấn tú đấy, Cố Linh Nhan, cô có tiền đồ đấy."



Sau khi Cố Linh Nhan nhìn thấy Đơn Cảnh Xuyên, ánh mắt chợt lóe lên, cắn cắn mồi, cái chìa khóa cầm trong tay lại càng siết chặt hơn, cô bước tới cầm lấy cánh tay Đơn Cảnh Xuyên, nhìn chằm chằm anh: "Anh đi đâu, tôi đi cùng anh."



Sau khi nghe thấy lời cô nói, Đơn Cảnh Xuyên một lúc lâu sau cũng chưa phản ứng lại được, đã bị cô kéo ra ngoài cửa, cô dùng một tay đẩy người phụ nữ trung niên kia ra, kéo cửa ra rồi đẩy anh ra bên ngoài.



"Cô là cái đồ chết tiệt, có giỏi thì đừng bao giờ quay lại nữa!" Cửa lớn bị đóng chặt lại, trong nháy mắt tất cả sức lực của cô như biến mất, tựa cánh tay vào tường thở hổn hển. Anh cau mày nhìn cô một lúc, trầm mặc một hồi rồi dần dần ngồi xổm xuống trước mặt cô.



"Cô lên đi, tôi cõng cô đi bệnh viện."




Sau khi ăn trưa xong Phó Chính tự mình lái xe, muốn đưa Thiệu Tây Bội về cửa hàng thú cưng trước rồi trực tiếp đưa Phó Thiên đến Ủy ban thành phố.



Thiệu Tây Bội ngồi ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng quay đầu ra phía sau nói chuyện với Phó Thiên, Phó Chính lái xe, thỉnh thoảng cũng tán gẫu vài câu.



Lúc mười ba tuổi Phó Thiên đã bị gửi sang Mỹ một mình học tập. Mới đầu Phó phu nhân không chịu, nhưng cuối cùng Phó Chính ở phía sau một tay thúc đẩy mới được. Tuy là từ nhỏ luôn sợ người anh ruột luôn đối xử lạnh lùng này, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn luôn kính phục anh.



Lúc đưa Phó Thiên đi, một câu nói của Phó Chính, liền làm cho một người lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào để chơi WII giỏi hơn là Phó Thiên hoàn toàn thức tỉnh.



Nhà họ Phó không cần phế vật, không học thì cậu cũng đừng mong quay lại.



Lúc đó ở sân bay nghe được câu này, Phó Thiên hoàn toàn cảm động. Nhìn Phó Chính đang ngồi ở ghế lái, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: "Anh, cảm ơn anh!"



Thiệu Tây Bội vỗn đang bàn chuyện chủ nhật đi chơi với cậu, nghe được câu này thì sửng sốt, sau khi nghe sắc mặt Phó Chính không thay đổi, lúc lâu sau cũng chỉ khẽ gật đầu: "Không cần cảm ơn."



Phó Thiên cười, xe cũng dần dần dừng lại, cậu quay đầu lại nhìn cửa hàng thú cưng bên trái, hỏi Thiệu Tây Bội đang chuẩn bị xuống xe: "Chị Bội Bội, chị làm việc ở đây có tốt không? Có gì không vui không?"



"Yên tâm đi, mọi chuyện trong cửa hàng đều do chị quản lú, rất vui." Thiệu Tây Bội thầm nghĩ, tiệm này là do anh trai cậu một tay bao thầu hết đấy, quay ra nói với cậu: "Đợi cuối tuần em có thời gian thì đến chơi một chút là được."



Phó Thiên gật đầu đồng ý, Phó Chính đưa mắt nhìn cô xuống xe, ánh mắt mang theo tia dịu dàng khó thấy.



Thiệu Tây Bội nhảy xuống xe, khép cửa xe lại, vừa định tạm biệt họ thì phía sau có một giọng nói ấm áp truyền đến: "Bội Bội?"



Cô xoay người, Tiêu An đang ngồi trên xe mô tô, đầu đội mũ bảo hiểm, gương mặt tuấn tú mang theo nét cười rất tự nhiên.