Không Phải Em Không Yêu
Chương 48 : Đánh cuộc
Ngày đăng: 15:27 18/04/20
Editor: Thoa Xù
Mẫn Kiêu Tư và Cù Giản ngồi trên ghế sofa, cả hai đều trầm mặc nhìn Phó Chính nằm ở trên giường, hai đầu gối của anh quấn băng, đang lạnh lùng phê duyệt tài liệu trong tay.
Phương Miễn cũng không dám vào phòng bệnh, đành phải dè dặt nhờ hai người anh em có quan hệ thân thiết với Phó Chính mang tài liệu vào, còn mình thì đứng chờ ở ngoài phòng bệnh.
Phó Chính phê duyệt tài liệu xong, giật giật cơ thể định xuống giường, tay cố gắng với lấy cây gậy bên cạnh, rốt cuộc Mẫn Kiêu Tư không kềm chế được đứng lên từ ghế sofa, lấy cây gậy đưa tới tay anh ta.
"Cậu đừng đi." Lúc này Cù Giản mở miệng, "Đầu gối của cậu bị thương cũng không nhẹ, bây giờ Lục Lục đang ở đó với cô ấy, không có chuyện gì đâu."
"Hơn nữa bây giờ cô ấy vốn không muốn nhìn thấy cậu." Mẫn Kiêu Tư nhìn sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc của Phó Chính, thở dài, "Cậu khỏe hơn đi rồi hãy nói."
Dường như anh hoàn toàn không nghe được lời nói của hai người bọn họ, vẫn muốn vịn vào tủ đầu giường để xuống giường, Mẫn Kiêu Tư nhìn vẻ mặt không có biểu tình gì của anh thật sự là không có cách, đành phải đè vai anh lại, cố ý cất cao giọng nói, "Cậu nghĩ cho cái thai trong bụng cô ấy đi chứ, bây giờ nếu để cho cô ấy bị kích động, thật sự là ảnh hưởng đến hai mạng người đó!"
"Cậu phải hiểu rằng tình hình tâm lý của cô ấy bây giờ vốn không thích hợp mang thai sinh con." Cù Giản đứng lên từ ghế sofa, "Mình đi báo bác sĩ thay thuốc cho cậu."
Phó Chính bị Mẫn Kiêu Tư đè lại nhưng vẫn không nhúc nhích, rồi đột nhiên anh hất đổ mọi thứ trên bàn trà.
Đồ đạc rơi trên đất vang lên từng tiếng chói tai, Phó Lăng đi vào từ ngoài cửa.
"Bác trai." Bước chân của Cù Giản ngừng lại một chút, gật đầu chào Phó Lăng, Mẫn Kiêu Tư vội đỡ Phó Chính về giường, vỗ vỗ vai của anh rồi cũng đi theo Cù Giản ra khỏi phòng bệnh.
"Mẹ đã đỡ hơn chưa?" Trầm mặc một hồi, Phó Chính lạnh nhạt nói.
"Về nhà tĩnh dưỡng rồi, A Thiên đi cùng bà ấy." Đôi mày của Phó Lăng nhíu lại, đứng bên cạnh giường trầm lắng nhìn anh một hồi, "Con biết chuyện này từ khi nào?"
"Biết từ sớm rồi."
Phòng bệnh lớn như vậy nhưng không có những người khác, dường như không khí cũng bắt đầu ngưng trệ, ánh mắt của Phó Chính ảm đạm, trên cằm thì tím bầm, râu ria lởm chởm.
"Từ bé đến giờ không có chuyện gì có thể gạt được con." Phó Lăng cười cười có chút tự giễu, ông ta ngồi xuống cái ghế cạnh giường, "Con không muốn hỏi ba thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Đó là chuyện xưa của người lớn thôi." Phó chính quay đầu lại nhìn ông, "Xe trước đổ xe sau lấy đó làm răn, nhưng con cũng không rút ra được bao nhiêu kinh nghiệm."
Ban đầu Phó Lăng lấy kinh nghiệm của mình nhắc nhở anh, đừng có biết rõ không thể làm mà vẫn làm, anh vẫn khinh thường bỏ ngoài tai, cho là có thể may mắn tránh được cục diện hôm nay.
Ánh mắt sáng rực và hơi thở của anh phả ra khiến cô cảm thấy ngứa ngáy run rẩy, nhẹ nhàng cười, anh nghe thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, đột nhiên nói ra lời mà anh nín nhịn cả buổi tối nay.
"Nhan Nhan, gả cho anh, có được không."
Làm vợ của anh, để anh dốc hết sức mang đến mọi thứ cho em, nhìn thấy em ở bên cạnh anh, xù lông la lối khóc lóc om sòm làm nũng đều được hết, anh chịu trách nhiệm thu dọn cục diện rối rắm của em, đuổi theo sau lưng, nhìn em không lo không buồn.
Trong nháy mắt, Cố Linh Nhan sợ ngây người, đôi mắt mở to trừng trừng, giờ phút này cái đầu quái quỷ của cô lại không nghĩ được gì, cà lăm cả buổi mới ngơ ngác nói: "Cái này là... Cầu... Cầu hôn sao?"
Đơn Cảnh Xuyên phì cười, vẻ mặt kiên cường vững vàng thản nhiên nở nụ cười, "Đúng vậy."
Cô thấy anh lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi quần, đưa tới trước mặt cô, "Em mở ra xem thử đi."
Chiều nay anh đi ra từ bệnh viện cũng chưa trở lại Cục, đi thẳng đến cửa hàng trang sức chọn một chiếc nhẫn kim cương, sau đó anh lại lo sợ bất an, nhìn cái hộp như củ khoai lang nóng phỏng tay, trong lòng rất kiên định với quyết định này nhưng lại lo lắng về câu trả lời của cô.
Cố Linh Nhan run run mở cái hộp kia, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh loá cả mắt thì nuốt nước miếng cái ực.
"Em nhận chiếc nhẫn này trước đi, đợi hè năm sau em đủ hai mươi tuổi, chúng ta sẽ đi đăng ký, có được không?"
Anh sờ sờ tóc cô, nín thở nhìn cô.
"Chiếc nhẫn này không đẹp, em muốn đổi chiếc khác!" Một lúc lâu sau, cô hơi ghét bỏ nhìn anh, "Áo cưới cũng vậy, em muốn tự mình chọn. Ngày đi đăng ký cũng không cho anh gạt em, em muốn ăn mặc thật xinh đẹp!"
Con nhóc này, trước giờ đều không biểu hiện như bình thường, Đơn Cảnh Xuyên bị lời nói liên tục của cô làm cho chấn động ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới nở nụ cười tươi tắn.
"Được."
Cố Linh Nhan nhíu mày, miệng lẩm bẩm cái gì đó, vẫn hài lòng vui vẻ đeo chiếc nhẫn vào tay.
Anh nhìn người trước mặt, trong lòng ngập tràn hạnh phúc ấm áp, không còn tiếc nuối điều gì nữa.
Thật ra thì dù sau này cô ấy có không trưởng thành cũng không sao, anh sẵn lòng nuông chiều, yêu thương cô như đứa trẻ.
Năm tháng trôi qua, cuối cùng chúng ta cũng sẽ già đi, nhưng anh sẽ mãi mãi khắc sâu hình ảnh thuở ban đầu của em, hình ảnh rung động lòng người.
Hy vọng tình cảm này là mãi mãi.