Không Phải Em Không Yêu
Chương 49 : Ngoại truyện -- Phó Chính
Ngày đăng: 15:27 18/04/20
Editor: Thoa Xù
"Cho dù cậu ta mới bị xoay ba vòng thì sao...Con mẹ nó, mấy cậu rót tiếp cho tôi... Không có gì đáng ngại hết!"
Một người đàn ông trẻ tuổi đã uống đến say mèm, vỗ vỗ vai người bạn bên cạnh, "Mẹ nó chứ... Cậu có biết không... Có biết bao nhiêu phụ nữ sẵn sàng cởi sạch ra để chờ cậu ta... Cả đám tụi mình kéo dài thời gian của cậu ta một lát đi, há?"
Mấy người đàn ông ở bên cạnh vẫn luôn e sợ Phó Chính, mặc dù uống rượu, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, toàn là cầm ly rượu rụt rè ngồi bên cạnh xem như không nghe thấy.
Vẻ mặt của Phó Chính vẫn chưa say, đặt ly rượu trong tay xuống hơi mạnh tay một chút, hơi khó chịu kéo kéo cà vạt, rút một điếu thuốc ra.
"Mẹ nó, sao mấy cậu không có chút tinh thần nào vậy, rót cho cậu ta đi chứ!" Người đàn ông say bí tỉ cầm chai Royal Salute rót vào ly, rồi đặt xuống trước mặt người kia "cạch" một tiếng, "Mẹ nó, cậu còn tệ hơn tôi nữa đó!"
Lúc này những người bên cạnh đều chấn động, lúc còn chưa kịp phản ứng thì ly rượu đã rơi xuống đất bể thành một đống thủy tinh, từ trên cao anh nhìn xuống đống thủy tinh vỡ nát lẫn trong vết rượu như máu đỏ tươi kia, ánh mắt lạnh lùng và sắc nhọn.
Người đàn ông say rượu bị màn này làm cho hơi tỉnh táo lại, cả người hơi run rẩy.
"Về nhà ngâm đầu óc trong rượu để tẩy rửa chút đi, cậu có thể nếm thử điều cậu muốn ở trong mơ được rồi." Người phục vụ đã lợi dụng lúc này để chạy tới đưa hóa đơn, cuối cùng anh không còn kiên nhẫn nữa, vẻ mặt lạnh lùng ký xong bỏ lại bút rồi lập tức đi nhanh ra cửa.
...
Cô vẫn ngủ ngon như bình thường, vẻ mặt bình yên dịu dàng, cuộn bên cạnh giường làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Nhưng anh lại càng muốn làm cô tỉnh giấc, cố ý đóng cửa thật lớn, lúc cởi quần áo ôm lấy cô, bàn tay khiếm nhã không do dự lập tức đưa thẳng xuống dưới người cô tìm kiếm.
Mấy ngày trước chính anh đã đóng sập cửa bỏ đi trong sự bực dọc, hôm nay lại lặp lại chiêu cũ, đột nhiên ép buộc cô tiếp nhận lúc đang ngủ, anh thấy cô buồn ngủ không muốn nhưng lại từ từ nhắm hai mắt không phản kháng, khẽ nâng chân lên, một lúc sau anh vẫn thu tay lại.
Lúc này cô khẽ mở mắt ra nhìn anh, vẻ mặt chua chát nhưng ấm áp, sau lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ còn nhích lại gần anh theo bản năng.
Ánh mắt của anh giật giật, đưa tay đắp chăn cho cô xong rồi bước xuống giường.
Trên bàn trà ngoài phòng khách vẫn để sẵn thuốc giải rượu và thuốc bao tử, anh lấy ra hai viên, định xuống bếp tìm cái ly, lúc này lại dừng bước, cầm lấy cái ly của cô để ở bên cạnh.
Chỉ mong là cô vĩnh viễn không cần biết.
...
"Nằm trên người em gái mình, sảng khoái không?"
Anh lại giựt mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, lúc mở mắt ra ở bên cạnh vẫn không có một bóng người, anh đưa tay từ từ xoa nhẹ ấn đường.
Trong nhà vẫn duy trì trạng thái như lúc cô còn ở, anh ra trong phòng khách mở đèn, nhìn đồng hồ mới có bốn giờ sáng.
Khoai Sọ cuộn tròn trong ổ, cũng lười biếng mở mắt, chậm rãi chạy đến cọ cọ bên chân anh.
Mấy ngày đầu đều là Mẫn Kiêu Tư chạy tới đây sau khi tan làm, đổ đồ ăn nước uống ra cho Khoai Sọ, về sau có một hôm Mẫn Kiêu Tư có việc, ngày hôm sau anh thức dậy thấy Khoa Sọ yếu ớt nằm một chỗ, cuối cùng thì cau mày rồi tự mình ra tay.
Trước đây Khoai Sọ vẫn rất sợ anh, hiện tại đã bắt đầu cây dựng cải cách tình cảm, nó ngày càng can đảm hơn, nhiều lần anh không thể nhịn được nữa, nhưng thấy bộ dạng co rút lại sợ hãi của nó, hồi lâu sau vẫn không ném nó ra ngoài.
Nghe thấy tiếng pháo nổ ở bên ngoài từ lúc tối, anh chợt nhớ tới hôm nay đã là năm mới.
Cô rời khỏi bệnh viện đã hai tháng, hôm Đơn Cảnh Xuyên đón cô ở bệnh viện, anh đứng nhìn cô ở xa xa phía đối diện.
Bụng cô đã hơi nhú lên một chút, khí sắc cũng khá hơn rất nhiều, vẻ mặt cười rộ lên khiến cho lòng anh hơi run rẩy.
Nhưng anh chỉ có thể như vậy, giống như trước đây cô đã từng đứng lặng nhìn anh.
Anh là người thắng ván bài này, lợi thế tăng thêm có được bình an trong cuộc sống, nhưng anh lại không có tư cách tiếp nhận phần thưởng của trận thắng này.
Trong vực sâu này, hoàn toàn không thể thấy thời gian hay tốc độ, chỉ có thể đảo ngược ngừng lại lúc ban đầu gặp em.
Tôi phải nếm trải.
Tôi không hối tiếc.