Không Phải Em Không Yêu
Chương 53 : Theo đuổi
Ngày đăng: 15:27 18/04/20
Editor: Thư
Mặc dù Đơn Lợi và Cù m vẫn còn bất mãn với hôn lễ của con trai như trước nhưng lại ngại người lớn tuổi nhất nhà họ Đơn là ông nội Đơn đã ngầm đồng ý, nên cũng chỉ có thể kiên trì tiếp thu mọi chuyện mà thôi.
Chủ nhật, ông nội nói Đơn Cảnh Xuyên đưa Cố Linh Nhan về nhà chính của gia tộc họ Đơn cùng nhau ăn cơm, Cố Linh Nhan tiện thể dặn anh đưa mình về nhà một chuyến trước.
Từ lần trước sau khi Cao Kỳ Kỳ dùng ngôn từ lại căn cứ vào đạo lý vì muốn bảo vệ quyền lợi cho mình trước mặt người nhà họ Đơn, thái độ của cô đối với Cao Kỳ Kỳ cũng có chút chuyển biến vi diệu(*), bình thường Chủ nhật nàng không trở về nhà là liên nửa câu kêu hô cũng sẽ không có, nhưng hôm nay vậy mà lại vẫn thuận tiện mang về nhất điểm ăn nhanh phóng ở trong tủ lạnh.
(*): nhỏ bé nhưng có tầm ảnh hưởng nhất định
"Phiền chết, mang cơm thịt gà về mà bà ta vẫn nghi đông ngờ tây, sớm biết thế thì bà đây đã không mua!" Cố Linh Nhan từ trên lầu đi xuống, thở phì phì ngồi vào trong càu nhàu với Đơn Cảnh Xuyên.
Đơn Cảnh Xuyên cong môi, "Bà vẫn sẽ ăn thôi."
Ở chung với mẹ vợ tương lai, anh đã phát hiện Cao Kỳ Kỳ là một phụ nữ trung niên miệng nói lời chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu hủ tiêu chuẩn, bề ngoài mặc kệ mắng nhiếc liên tục, nhưng trong lòng lại rất bao che khuyết điểm.
Cố Linh Nhan đảo cặp mắt trắng dã, tình hình giao thông phía trước không tốt lắm, anh nhìn một đường đèn đỏ quay đầu hỏi cô, "Có đói bụng không?"
Cô lắc lắc đầu, kỳ thật lần này khẩu vị của cô vẫn không tốt lắm, lúc này cô đành phải kiên trì ăn một chút gì đó xuống, trong trường học hoàn toàn không ăn cái gì được, nhìn thấy đồ đầy mỡ còn có có cảm giác mắc óc.
"Nếu đói thì trong xe còn có bánh quy, lần trước anh đã chuẩn bị để lấy lòng em." Anh kéo hộc xe ở đằng trước ra.
"Không phải anh vẫn phản đối em ăn đồ ăn vặt sao, sao vẫn mua nhiều như vậy?" Cố Linh Nhan với tới chỗ ngăn kéo, phát hiện anh mua bánh cookie handmade cô vẫn thích ăn nhất này, ngẩng đầu cười tít mắt làm nũng, "Anh Oa Oa thật tốt, thưởng anh một cái nè ~ "
Đơn Cảnh Xuyên tùy ý cô xông sang hôn lên mặt anh một cái, khóe miệng treo tia cười nhợt nhạt, hồi lâu sau đột nhiên nói, "Hình như hôm nay chú Hai và thím Hai cũng dẫn Tiểu Ngẩng đến đây."
Tuy Cố Linh Nhan chỉ từng gặp Đặng Di được một lần, nhưng ký ức hãy còn mới mẻ lập tức bĩu môi, "Người kia thật đúng là người đàn bà chanh chua."
Anh xoay tay lái, từ từ nói, "Bà ấy đối với chú Hai không tệ."
"Đối xử con khỉ, cưới loại đàn bà này làm vợ không phải là giảm thọ sao." Cô hoàn toàn cười nhạt, "Bọn họ đều đối xử không tốt với chị Bội Bội, em nhìn thấy liền phiền lòng."
Phó Chính không nói gì, anh đi đến bên giường lấy gối đầu, đăt tựa vào lưng giường, từ từ đỡ bờ vai cô để cho cô dựa vào, cầm khăn mặt nhẹ nhàng mà xoa xoa mồ hôi lạnh hai bên thái dương cô.
Hô hấp của anh gần trong gang tấc, mặt mày vẫn sắc bén như cũ, nhưng khuôn mặt lạnh lùng kia lại gầy đến mức người ta kinh hãi, trên cằm râu ria hỗn độn, tóc mái lấn quá mi mà anh vẫn không cắt.
Ngón tay di động lúc mạnh lúc yếu xuyên thấu qua khăn mặt trên mặt cô mang theo nhiệt độ mà cô quen thuộc nhất.
Cô trầm mặc tùy ý hắn xoa nắn, anh vẫn lại không nói được một lời, xoay người cầm khăn mặt đi ra khỏi phòng ngủ.
...
Phó Chính vào trong bếp giảm lửa cho nồi cháo trên bếp, lúc đi ra khỏi phòng bếp lại phát hiện cô chạy ra tới cửa.
Thiệu Tây Bội không thèm nhìn về phía anh, môi mím thật chặt mở cửa ra xem, cô vừa định đi ra ngoài, tiện thể ngơ ngẩn đứng ngay tại chỗ.
Ngoài cửa tất nhiên là một đống cháo và cả nùi sách vở đổ trên đất, đối diện cô là cửa phòng trọ của Đơn Cảnh Xuyên.
Đôi mắt Phó Chính trầm trầm, hồi lâu sau từ từ đi đến sau lưng cô, vươn tay giữ chặt eo của cô.
Lúc này Khoai Môn từ trong phòng làm việc phủi đất chạy ra, lúc nhìn thấy Thiệu Tây Bội hư hư thực thực cao hứng mà kêu nhỏ vài cái, thân thể beo beo trăng tuyết vội vàng chạy lên dán chặt mắt cá chân cô.
Anh không dám dùng sức, hai thủ thật cẩn thận từ từ đi xuống bao lấy bụng dưới của cô, hô hấp gần như là nghẹn lại.
Bụng dưới của cô theo hô hấp nhẹ nhàng mà lên lên xuống xuống, đôi bàn tay anh có chút run rẩy, ánh mắt thông qua kính như thấy ánh trăng rải rác trên đất.
Quanh thân tràn đầy hương vị quen thuộc và con người mà cô vĩnh viễn cũng khó dứt bỏ, Thiệu Tây Bội đưa lưng về phía anh, nước mắt im hơi lặng tiếng từ từ từ trong hốc mắt chảy xuống.
Phật đối với chúng sinh chỉ với một câu “Không thể nói”.
Người chỉ nói yêu là yêu người như yêu mình, yêu là vĩnh viễn không lụi tàn.(*)