Không Phải Em Không Yêu

Chương 54 : Xa gần

Ngày đăng: 15:27 18/04/20


Edit: Loveyoumore3112



Cửa nhà trọ rộng mở, Phó Chính từ từ quay người Thiệu Tây Bội lại, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt cô.



Trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt, bị anh nhìn chằm chằm như vậy có chút buồn bực, muốn tránh khỏi tay anh.



"Lúc trước bị ngã còn chưa đủ sao?" Giọng anh vẫn lạnh băng như cũ, "Đã là người mang thai, em phải chú ý cẩn thận vào."



Thiệu Tây Bội thiếu chút nữa không thể thốt nên lời, xa cách mấy ngày, người này không những không có chút tự suy ngẫm áy náy, tự trách, mà còn càng ngày càng hung hăng kiêu ngạo.



Anh thực sự coi như những chuyện này chưa từng xảy ra sao, có thể chắc chắn đến như vậy sao?



"Hẳn là Đơn Cảnh Xuyên đã nói đầu đuôi mọi chuyện với em rồi, anh không muốn nghe thấy hai chữ kia lần nữa đâu." Anh lại càng ôm cô chặt thêm.



"Lúc trước khi anh nói không cần con sao không vênh váo đắc ý như vậy?" Cô giận quá thành cười, "Bây giờ biết nó sinh ra sẽ là đứa bé trí lực khỏe mạnh, anh liền muốn tự tâng bốc rồi à?"



"Thiệu Tây Bội." Vẻ mặt anh lạnh băng, nhìn vào mắt cô gằn từng tiếng mở miệng: "Muốn tình sổ thì tính lên anh, đừng tính đến trên đầu con anh."



Khi nghe thấy mấy chữ kia được thốt ra hết, trong lòng cô lại run lên, lời nói sắc bén đến bên miệng lại khó khăn nuốt xuống.



Lúc này cửa truyền đến tiếng nói chuyện, Cố Linh Nhan đi đến cửa nhà nhìn thấy cảnh bừa bãi trên nền đất liền hoảng sợ kêu lên, ngẩng đầu nhìn thấy tình huống trước mắt lại lập tức choáng váng.



Đơn Cảnh Xuyên đi sát sau lưng cô, lúc này nhìn thấy Phó Chính cũng ngẩn ra.



Bốn người mặt đối mặt đứng nhìn nhau, đột nhiên tiếng bụng kêu "ục ục" vang lên, mắt Thiệu Tây Bội giật giật, sau đó đỏ mặt.



Phó Chính vốn đang ôm cô, nhìn Đơn Cảnh Xuyên đứng đối diện bằng vẻ mặt lạnh lùng, lúc này khóe miệng đã từ từ gợi lên ý cười như có như không.



....



Thiệu Tây Bội không muốn ở lại nhà Phó Chính, lại càng không muốn sống chung một mình với anh, không ngờ mặt anh không đổi sắc, trực tiếp đi theo cô vào nhà Đơn Cảnh Xuyên.



Đơn Cảnh Xuyên thu dọn mấy thứ ngoài cửa một lúc, xắn tay áo, màu mắt trầm trầm nhìn người đàn ông đang im lặng múc cháo cho Thiệu Tây Bội trên bàn ăn, Cố Linh Nhan ở bên cạnh anh ló đầu ra, đè thấp giọng nói, "Nồi, anh ta chính là người kia của chị Bội Bội à?"
Anh mặc quần áo xong đi đến bên người cô, khoác chiếc áo khoác dày đang cầm trên tay lên người cô, lấy chìa khóa mở cửa ra.



Cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt hơi buồn bực.



Lúc ra khỏi cửa nhà, anh đi trước kéo cửa ra cho cô, sau khi cô đi ra ngoài liền phát hiện  bà Trần - hàng xóm quen thuộc đang cầm đồ ăn đi tới, lúc đối diện còn chào Phó Chính một tiếng.



"Bội Bội à." Bà Trần cười nhìn Phó Chính, lại vỗ nhẹ cánh tay cô, "Cuối cùng chồng cháu cũng đi công tác về rồi, có thể hỗ trợ mấy đứa Tiểu Đơn cùng chăm sóc cháu rồi, mấy hôm trước nó còn đặc biệt xuống tầng hỏi bà phụ nữ có thai bị chuột rút cổ chân ăn gì mới tốt đó."



Thảo nào mấy món anh vừa nấu đều không phải là món ăn gia đình.



Từng lời nói vang lên bên tai khiến tim Thiệu Tây Bội đập thình thịch, nâng mắt nhìn anh vẫn quay mặt nghiêm nghị như cũ, nhất thời trong lòng không diễn tả nổi là tư vị gì.



"Tướng mạo vợ chồng hai cháu đều tốt, nhất định đứa bé sinh ra sẽ rất đáng yêu." Bà Trần cười càng sâu, "Chờ đến lúc đứa bé sinh ra bà cũng phải đưa cháu gái bà đến nhà mới được!"



Hiếm khi anh không lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn trước mặt người ngoài, vẻ mặt vẫn mang theo nét dịu dàng như có như không, bà Trần cười tạm biệt bọn họ đi lên tầng, lúc này anh giúp cô cài khuy áo khoác chặt hơn một chút, vươn tay ôm vai cô đi về phía trước.



Dọc đường không nói chuyện, buổi sáng vừa có một trận tuyết rơi xuống thành phố S, hiện giờ là giữa trưa, mặt trời chiếu rọi trên những mảng tuyết đọng trên mặt đất làm chúng tan ra có phần trơn ướt, mấy đứa nhỏ đuổi chạy trêu đùa nhau ở bồn hoa bên kia, tiểu khu yên tĩnh vang vọng tiếng cười, trái lại cuốn đi chút lạnh lẽo của trời đông giá rét.



Thiệu Tây Bội đi được vài bước phát hiện ra bị tuột dây giày, liền tránh ra khỏi lồng ngực anh muốn tự mình buộc lại.



Quần áo trên người cô được anh bọc kín cử động không tiện, thêm bụng lớn, khom người cũng không xong, hơn nữa lại càng không muốn nhờ anh giúp, lúng túng đến nỗi đứng không được ngồi không xong.



Sau khi cô mang thai đã cắt tóc ngắn, gương mặt cũng mượt mà hơn trước kia, ánh mặt trời chiếu trên đôi má trắng noãn của cô càng thêm phần đáng yêu, Phó Chính cứ ở bên cạnh ôm cánh tay nhìn cô như vậy, một lúc lâu mới ngồi xổm xuống, nhặt dây giày từ trên đất tuyết buộc lại giúp cô.



Lúc anh làm bất cứ chuyện gì đều sẽ vô thức cong cong khóe môi, cô lẳng lặng nhìn con ngươi ấm áp như có thể tan chảy cả tuyết sau cặp kính của anh, mũi có chút chua xót.



Phía bên này yên tĩnh im ắng, cách đó không xa lại truyền tới một giọng nói vô cùng quen thuộc, Thiệu Tây Bội hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Cố Linh Nhan với đôi mắt đỏ hồng như con thỏ đang chạy vào tử cửa tiểu khu, lúc nhìn thấy cô thì bước chân ngừng lại, sau đó miệng mếu máo muốn khóc.



"Sao vậy Nhan Nhan?" Cô có chút nghi hoặc, nhìn đến Đơn Cảnh Xuyên phía bên kia dừng xe ở bên cạnh vài bước chạy tới chỗ bọn họ.



"Đơn Cảnh Xuyên đón em ở trường xong thì bắt em đi đến bệnh viện!" Thỏ xù lông mặc áo khoác lông trắng, miệng dốc sức nói, "Anh ấy nói em mang thai, em thấy anh ấy mới mang thai ấy!