Không Phải Lỗi Của Em

Chương 17 :

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Bùi Minh thoải mái ngồi vắt chân trên ghế, mỉm cười nói với người đối diện:"Thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây."



"Ừ..." Cậu đáp lại.



"Tôi rất vui vì A Kiệt đã giữ lời hứa buông tha cho cậu."



"Chuyện đó... không hẳn như vậy?" Giang Nam Tình ngập ngừng nói.



"Ý cậu là sao?"



"À... không có gì?... Tôi... một lần nữa tôi thực sự xin lỗi và cảm ơn anh."



Bùi Minh bật cười:"Sao cậu khách sáo thế? Chẳng giống lúc đầu tôi gặp chút nào."



"Tôi..." Giang Nam Tình chẳng biết nói câu gì. Mãi một lúc sau, cậu nhớ ra:"Đúng rồi, cái này..."



Bùi Mình thấy cậu lấy ra một tấm thẻ đặt về phía mình, anh nhận ra ngay.



"Chiếc thẻ tín dụng này là hàng "độc quyền" của A Kiệt mà, sao cậu lại có nó. Không lẽ... cậu lại trộm nó từ cậu ta?"



Bùi Minh nhoẻn miệng cười, giọng trêu chọc.



"Không không..." Giang Nam Tình xua tay, lắc đầu. Cậu có nằm mơ cũng không nghĩ đến mình sẽ lặp lại hành động đó nữa, chẳng khác nào chọc phải tử thần lần hai.



"Là anh ta đưa nó cho tôi."



"Chính tay A Kiệt đưa cho cậu?" Bùi Minh ngạc nhiên.



Cậu gật đầu:"Anh ta nói thứ này rất có giá trị."



"Đúng vậy! Đây là chiếc thẻ không định mức, chỉ có những người thượng lưu mới có thể sở hữu nó. Trên thế giới, ngoài A Kiệt ra, tôi đoán có khoảng 2, 3 người khác có nó. Tùy từng người, chữ số trên thẻ sẽ khác nhau."



Nghe xong, cậu rất bất ngờ.



"Nhưng mà... tại sao A Kiệt lại đưa nó cho cậu?"



"Tôi cũng không biết..."



"Và tại sao cậu lại đưa cho tôi?"



Giang Nam Tình nhỏ giọng:"Anh ta nói tôi có thể sử dụng... nên tôi nghĩ có thể dùng nó để bồi thường những gì trước đây... tôi đã lấy của anh..."



"Wow!" Bùi Minh thốt lên rồi cười khoái chí:"Tôi chưa từng thấy tên ăn trộm có ý thức bồi thường thiệt hại mà hắn đã gây ra như cậu đâu. Cậu thú vị thật đấy!"



"Không, tôi chỉ..." Cậu bối rối không biết diễn tả lời nói như thế nào.



"Cậu không cần bồi thường đâu. Ngay sau khi cậu phá xe và lấy tiền của tôi thì A Kiệt đã trả lại hết vốn cho tôi rồi... Mà, cũng không lạ gì khi một người quyền lực và sở hữu một tài sản kếch xù như cậu ta làm vậy. Nhưng... thay vì trả lại tiền cho tôi thì cậu có thể cho tôi "dùng ké" được không?"



"Dùng ké?" Cậu khó hiểu.



"Từ lúc đó đến giờ cậu chưa sử dụng thẻ đúng không?"
Thấy cậu, Lăng Kiệt hoảng hốt nói:"Chưa tới 6 giờ mà...sao về sớm thế?"



"Xin lỗi... tôi cản trở việc gì của anh sao? Vậy tôi ra ngoài tiếp."



"Không không..."



Vừa định bước đi, nghe tiếng hắn thì cậu đứng lại.



Hắn nói:"Ra ngoài... ý tôi là cậu ra phòng khách đi, chờ tôi đến 6 giờ."



"Được!"



Cậu ngoan ngoãn ngồi phòng khách chờ đến 6 giờ.



Và rồi đúng 6 giờ... toàn bộ đèn trong nhà và ngoài nhà đều tự động bật lên sáng trưng. Đồng hồ lớn trong nhà reo lên điểm 6 tiếng. Ánh sáng đột ngột bật lên khiến cậu hơi nhức mắt, đến khi nhìn rõ thì trước mắt cậu là căn phòng khách rộng lớn được trang trí bằng những bông hoa, những hình dán, chữ viết rực rỡ màu sắc.



Giang Nam Tình ngẩn người nhìn dòng chữ "HAPPY BIRTHDAY" bằng những quả bóng bay xếp lại với nhau trải dài kín cả bức tường, xung quanh còn có đèn led sáng lấp lánh.



Tiếp tục, cậu thấy những người thủ hạ bày lên bàn lớn rất nhiều đồ ăn thịnh soạn. Cậu cứ đơ mắt nhìn lúc lâu đến khi Lăng Kiệt bước ra. Cậu còn ngạc nhiên hơn nữa khi thấy hắn trên tay cầm một chiếc bánh sinh nhật đến trước mặt cậu...



Chiếc bánh có hình tròn nhưng hình như... hơi méo... Trên bề mặt và bên dưới chiếc bánh phủ nhiều hoa làm bằng kem tươi và trái cây. Và trên chiếc bánh có 17 cây nến đang cháy.



Hai người, bốn mắt nhìn nhau, hắn không nói gì thì cậu cũng chưa mở lời. Một lúc sau, Lăng Kiệt gượng gạo ho vài tiếng nói:"Chúc mừng sinh nhật nhé! Còn không mau thổi nến đi, tôi mỏi tay lắm rồi đấy..."



Ngoài mong đợi của hắn, Giang Nam Tình rất ngây thơ đáp lại "phũ phàng":"Hôm nay... là sinh nhật tôi sao?"



...



"Hảaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"



Hắn sốc toàn tập!!! Hắn kinh ngạc suýt thì làm rơi bánh kem đang cầm trên tay:"Không phải sao?"



Thế là mọi công sức của hắn suốt trưa nay đến giờ đổ sông đổ bể hết sao? Hắn đã mày mò suốt mấy tiếng đồng hồ để tự làm và trang trí chiếc bánh kem đó...



Cậu trả lời:"À, không... ngay cả tôi còn không nhớ rõ ngày sinh của mình...Mà..."



Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp:"Có thể... hôm nay là sinh nhật tôi."



"Phù!" Lăng Kiệt thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì hắn đã làm được một việc đáng làm.



"Rồi, vậy thì thổi nến đi!" Hắn thúc giục.



Giang Nam Tình cúi đầu xuống thổi tắt hết 17 cây nến kia. Hắn mỉm cười nói với cậu:"Ăn tối thôi."



"Tôi hỏi anh một câu được không?"



"Ừm!"



Giang Nam Tình ngẩng đầu lên nhìn hắn trực diện sau đó dứt khoát nói một câu:"Có phải là anh đã thích tôi hay không?"