Không Phải Lỗi Của Em

Chương 34 :

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Hiện tại.



"Nghe xong câu chuyện ở quá khứ rồi thì em cảm thấy thế nào?"



"Tôi..." Giang Nam Tình lặng người một hồi lâu, lúc này tâm trạng cậu khá rối bời.



"Thôi em không cần trả lời. Tôi biết em sẽ đứng về phía Charles!"



"Tôi nghĩ..." Cậu suy nghĩ rồi cẩn thận trả lời:"Sự việc đã xảy ra như vậy thì không thể chỉ đổ lỗi cho một người được... Có trách thì đành oán trách số phận cay nghiệt giữa anh với Lăng Kiệt thôi..."



"Số phận hả?" Christian nhếch miệng cười:"Tôi không tin vào mấy khái niệm trừu tượng đó đâu!!!"



"Vậy thì... nếu bây giờ có cơ hội, anh có thể làm bạn với Lăng Kiệt như trước được không?"



"Haha! Với tính cách tàn nhẫn của hắn thì em nghĩ điều đó có thể sao? Với lại em chỉ biết nghĩ cho hắn thôi sao? Còn tôi thì sao? Ngoài việc tra tấn em ra thì bàn tay tôi chưa bao giờ nhuốm máu những người thân của hắn! Nhưng hắn và cha hắn đã cướp đi những người quý giá nhất cuộc đời tôi. Nếu em cũng phải nếm mùi đau khổ như tôi, thì em sẽ hiểu ra. Những thứ quý giá mà em mất đi rồi sẽ không bao giờ trở lại được, em chẳng còn lại gì hết, em chỉ có lòng căm hận và mong muốn trả thù mà thôi!!!"



Hắn bật cười nhưng vẻ mặt lại không biểu lộ ý cười, nụ cười đó không phải là sự đùa cợt và không phải bộ mặt lưu manh như trước kia nữa. Hắn đang rất nghiêm túc nói lí lẽ với cậu. Đối đáp với hắn, Giang Nam Tình thực sự á khẩu. Bởi vì hắn nói đúng. Xét cho cùng, những tội ác hắn gây ra và mức độ tàn nhẫn của hắn còn chẳng bằng 1/10 so với Lăng Kiệt.



Trầm lặng một lúc mãi cậu mới nói:"Tôi biết Lăng Kiệt là một người rất độc ác. Tính cách thì lạnh lùng, thủ đoạn giết người thì vô cùng tàn nhẫn... Anh có biết vì sao tôi lại quen biết hắn không?"



Hắn chớp mắt chăm chú nhìn cậu.



Cậu nói tiếp:"Từ nhỏ tôi cũng đã không còn cha mẹ. Lớn lên thì tôi quen được một người bạn gái rất tốt bụng. Và tôi yêu đơn phương cô ấy. Đến khi cô ấy mắc một căn bệnh nặng, tôi đã cả gan lẻn vào nhà Lăng Kiệt để trộm viên ngọc quý giá của hắn. Hắn biết chuyện và rồi... bắt tôi về giam giữ, đánh đập, cho người khác chơi đùa... ước chừng được hơn một tuần..."



"Sao lại..." Christian vẻ mặt rất kinh ngạc...



"Đúng là chuyện khó tin phải không? Hắn đã ra điều kiện, nếu tôi đem viên ngọc về trả thì hắn sẽ thả tôi đi... những chuyện sau đó thì anh hiểu rồi chứ?"



"Vậy ra lúc đó em không nói đã đưa viên ngọc cho hắn vì sợ hắn sẽ không bỏ qua cho em!"



"Phải!"



"Sau đó?" Christian ngờ nghệch hỏi.



"Sau đó tôi cứ nghĩ là sẽ bị tra tấn đến chết cơ nhưng không ngờ lại được Lăng Kiệt cứu sống. Anh ta lại đem tôi về nhưng lần này hắn đặc biệt đối xử tử tế với tôi, một thời gian sau hắn tỏ tình với tôi. Vậy nghĩa là anh ta đã có sự hối hận và muốn chuộc lỗi với tôi."




Nghe thấy giọng đó, hiển nhiên Lăng Kiệt lại phẫn nộ:"Thằng khốn! Thế đ*o nào mày vẫn còn sống!!!"



Christian hả hê cười:"Đúng vậy! Tao còn sống! Tốt nhất là mày nhanh lên một chút, để tao chờ lâu thì tao sẽ giết chết tiểu tình nhân của mày!!!"



"Thằng chó!!! Em ấy mà có mệnh hệ gì thì mày cũng đừng hòng chết toàn thây!!!"



"Ôi trời! Tao lại sợ mày quá cơ!"



ẦM! ẦM! ẦM!



Lăng Kiệt hai mắt bừng bừng sát khí, tay liên tục nện mấy quyền lên bức tường thép trước mặt...



Christian giọng hò reo đùa cợt:"Mày cứ đánh mạnh tay vào! Đánh mệt thì nghỉ xong đánh tiếp! Mày cứ tay không đánh đến sáng mai thì an nhàn tạm biệt cái tay của mày đi nhé! Hahaha!!!"



Ở ngoài thì Lăng Kiệt đấm đá như điên. Bên trong thì Christian tha hồ cười đùa, chọc tức hắn!



"Đừng đánh nữa, Lăng Kiệt!"



Đột nhiên nghe tiếng gọi của cậu thì Lăng Kiệt ngừng đánh. Christian cũng dừng trêu đùa để xem cậu sẽ làm gì.



Lăng Kiệt hỏi:"Sao vậy, Tình?"



Cậu đáp:"Tôi phát hiện ở trên vách tường có ổ khóa điện tử, có thể đây là ổ khóa mở cửa?"



Christian nói:"Từ trước tới giờ tôi không nghe tới tầng hầm đóng kín này có ổ khóa mở cửa cả! Đã rơi vào đây thì không thể thoát ra được đâu!"



Cậu nói:"Vậy thì tôi càng phải thử xem."



"Hả???" Christian ngạc nhiên:"Em có thể mở được sao?"



"Ừ!" Cậu xem xét ổ khóa đó một lúc rồi dùng ngón tay ấn số trên đó luôn.



Vài giây sau, tiếng máy móc chuyển động lách cách rồi bức tường trước mặt cũng tự di chuyển... thế nhưng nó lại không hề mở ra. Thay vào đó, trần nhà đột nhiên mở ra một khoảng rồi xuất hiện một khẩu súng máy. Nó tự động bắn liên tiếp đạn về phía Giang Nam Tình!!!