Không Phải Lỗi Của Em

Chương 35 :

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!



Lăng Kiệt nghe tiếng súng nổ liên tục mà hoảng sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Hắn đập tay lên tường gọi:"Tình! Em không sao chứ? Xảy ra chuyện gì vậy? Trả lời tôi đi!!!"



Đến khi cậu chợt tỉnh táo lại thì phát hiện Christian đã kịp thời lao tới ôm chặt cậu và lăn ra khỏi phạm vi bắn súng. Khoảnh khắc vừa rồi nếu không có Christian thì lúc này trên người cậu có vô số lỗ thủng và nằm bẹp trong vũng máu rồi...



Cậu gượng dậy nói:"Cảm ơn anh..."



Hắn ngồi dậy, lắc đầu tỏ vẻ không có gì.



"Lăng Kiệt! Tôi không sao đâu! May là có Christian cứu nếu không..."



"Em không sao là tốt rồi, xảy ra chuyện gì vậy?" Lăng Kiệt vội vàng nói.



"Tự nhiên... có một khẩu súng máy... bắn liên tiếp về phía tôi..."



"CÁI GÌ???"



"Nhưng tôi không sao... Christian, anh không sao chứ?"



Giang Nam Tình thấy Christian toát mồ hôi lạnh, lồng ngực phập phồng, miệng thở hồng hộc. Cậu định đỡ hắn lên nhưng hắn đã nhanh chóng đứng dậy trước. Hắn nói:"Tôi không sao... Quan trọng hơn, bức tường vẫn không xuất hiện lối ra kìa."



"Không thể nào... Tôi chắc chắn là tôi đã nhập đúng mật mã rồi!"



"Thì tôi có nói em nhập sai mật mã đâu!" Christian tiến lại gần và áp lòng bàn tay lên bức tường:"Tôi vừa mới nhớ ra là mình đã từng xem qua loại phòng giam như thế này. Bức tường này được bao bọc bởi bốn lớp bằng thép hợp kim trộn lẫn với nhiều kim loại cứng khác. Mỗi lần nhập đúng mật mã sẽ loại bỏ được một lớp thép hợp kim nhưng đồng nghĩa sẽ lại có một lần cái súng máy kia sẽ xả đạn xuống..."



Giang Nam Tình chẳng suy nghĩ gì, trả lời luôn:"Vậy thì tôi chỉ cần nhập thêm 3 lần nữa và khi đạn bắn xuống thì nhờ anh kéo tôi ra là được!"



Christian nhếch miệng cười:"Ý tưởng thật liều lĩnh! Nhưng em nên biết việc nói bao giờ cũng dễ hơn việc làm. Tôi cũng quên chưa nói, tốc độ xả đạn xuống lần sau sẽ nhanh hơn lần trước rất nhiều. Cảm ơn em vì đã tin tưởng tôi, nhưng tôi chắc rằng mình sẽ không kịp thời phản ứng trước khi đạn bắn xuống một lần nữa để kéo em ra đâu, còn chưa biết phạm vi xả đạn xuống có tăng hay không để mà tránh..."



"Vậy... vậy phải làm sao..." Chỉ nghe hắn nói thôi mà cậu cảm thấy có chút sợ sệt.



"Em không cần lo! Nhìn này..."



Cậu ngẩng đầu nhìn lên và thấy lúc này bức tường thép trước mặt cậu có vô số lỗ thủng do đạn bắn vào nãy. Nhưng cậu vẫn chưa hiểu ý của hắn.



Hắn nói:"Trong cái rủi cũng có cái may. Bây giờ chỉ còn lại ba lớp thép hợp kim và một lớp trước mặt đây đã bị đạn bắn vào cũng giảm bớt được độ cứng của nó."



Nói xong Christian hít mạnh một hơi rồi hét lớn:"Ê! Thằng đầu trắng! Nghe tao nói gì không?"



Lăng Kiệt dĩ nhiên là nghe thấy rồi. Hắn nói:"Tao chỉ nghe thấy tiếng con chó sủa inh ỏi quanh đây thôi!"



Christian nói:"Và con chó đó sắp cắn chết tiểu tình nhân của mày!"



RẦM!!!



Lăng Kiệt siết chặt tay dữ tợn đập một quyền về phía trước, nghiến răng gằn giọng nói:"Tao xé xác mày!!!"



"Tốt lắm! Cứ tức giận thế đi!" Christian cười thỏa mãn vì lúc nào cũng thành công trong việc chọc tức Lăng Kiệt.



"Christian, đừng..."



Cậu chưa nói xong thì hắn đã cắt lời:"Còn em thì mau lùi dịch ra xa một chút không là bị thương đấy!!!"



"Hả???" Cậu ngơ ngác chưa hiểu hắn định làm gì.




W cười nham hiểm:"Tốt lắm! Tới đây mà giết tao này!!!"



"A Kiệt! Đó là cái bẫy!!!"



Lăng Kiệt không quay đầu lại chỉ nói:"Cậu đưa em ấy đi trước đi!!!"



"Lăng Kiệt... mau đi thôi..."



Hắn vẫn không quay đầu lại, tiếp tục tiến về phía W.



"Xin lỗi em! Mối thù giết cha mẹ, tôi không thể không báo!!!"



"Đừng mà!!!" Cậu bất lực gào lên.



Bùi Minh lập tức chạy tới đứng chắn trước mặt hắn.



"Tất nhiên là cậu sẽ báo thù! Nhưng không phải bây giờ!"



Nói rồi Bùi Minh mạnh mẽ giáng cho hắn một quyền vào bụng! Một đòn dứt khoát không chút lưu tình!



Lăng Kiệt trúng đòn dĩ nhiên sẽ gục đầu xuống. Hắn không ngờ Bùi Minh lại ra đòn mạnh tay như vậy.



"Cậu... khốn khiếp!"



Hắn chỉ thốt ra được vài từ rồi gục xuống bất tỉnh.



"Ngay cả một cú đấm của tôi mà cậu không chịu được thì nói gì đến việc đánh với lão ta!"



"Lăng Kiệt!"



Giang Nam Tình chạy tới đỡ hắn.



"Mười người ở lại hỗ trợ tôi, những người còn lại mau đưa họ đi đi!!!"



"Rõ!"



"Bùi Minh, anh..." Cậu thẫn thờ nhìn Bùi Minh, miệng không thốt nên lời.



Bùi Minh mỉm cười nói:"Hai người đi đi! Tôi biết sẽ không thắng được lão ta nhưng ít nhất vẫn chặn được bọn chúng!"



"Cảm ơn anh!"



Cậu đỡ Lăng Kiệt vào trong xe và để thủ hạ của hắn đưa đi.



W không cố ý định đuổi theo Lăng Kiệt, ngược lại ông ta lại thích thú với sự dũng cảm của Bùi Minh hơn.



Bùi Minh và mười người thủ hạ ở lại, mặc dù chênh lệch về lực lượng nhưng anh không hề nhụt chí.



Anh giơ súng lên, dứt khoát nói:"Tôi sẽ không để ông đụng tới A Kiệt!"



Đoàng!



Tiếng súng nổ ra, hai bên đánh một trận quyết liệt!