Không Phải Lỗi Của Em

Chương 36 :

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Một tuần đã trôi qua, Lăng Kiệt hiện tại đã ở căn cứ và chuẩn bị kế hoạch cho cuộc chiến sắp xảy ra. Mọi thứ đối với hắn vẫn ổn, ít nhất là thế. Chỉ có một điều, hắn vẫn chưa nhận được một chút thông tin gì về Bùi Minh. Không biết anh còn sống hay đã chết, e là lành ít dữ nhiều. Hắn biết Bùi Minh và những người cùng anh ở lại sẽ không thể nào đánh thắng được lực lượng của W, nhưng ít nhất anh đã làm hao tốn một phần thế lực của lão ta nên sự việc tạm thời đã lắng xuống trong vòng một tuần.



Lăng Kiệt đứng trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao hơn 20 tầng. Hắn nhìn ra cửa sổ ngước ánh mắt nhìn về phía trời xanh.



"Chết tiệt!!!"



Hắn tức giận hung hăng nện một quyền vào tấm kính đến "rầm" một tiếng!!!



Tức giận, lo lắng, ân hận, thù hận... Những cảm xúc lúc này rất rối loạn, chúng đan vào nhau tạo nên một chiếc lưới lớn rắc rối phức tạp trong tâm trí hắn. Tức giận vì đã để Bùi Minh ở lại chiến đấu thay cho hắn. Lo lắng cho sự an nguy của Bùi Minh. Ân hận vì đã phải chạy trốn trước mặt tên địch 2 lần và khiến 2 người thân của hắn phải hy sinh. Thù hận tất cả những chuyện tiêu cực đã xảy ra với hắn!



Hiện tại con không phải là đối thủ của hắn! Mau rời khỏi đây đi!



Ngay cả một cú đấm của tôi mà cậu không chịu được thì nói gì đến việc đánh với lão ta!



Những kí ức thương tâm đó lại ùa về trong tâm trí hắn. Lăng Kiệt nhận thấy bản thân vẫn còn quá yếu nên đã để hai người đó hy sinh vì mình.



"Xin cậu, Bùi Minh. Xin cậu ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì! Xin cậu hãy sống sót quay trở về đây! Tôi sẽ đợi cậu!"



Những người thân cận của hắn rất ít ỏi nên hắn phải trân trọng từng người một!



"Boss!"



Đột nhiên một người thủ hạ của hắn chạy vào báo tin:"Trong phạm vi 4km từ phía Đông đã có kẻ xâm nhập rồi, kẻ đứng đầu tổ chức đang cho người tới đây!"



Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản nói:"Làm theo kế hoạch! Đem quân rời khỏi tòa nhà này, xuống dưới ẩn nấp chờ lệnh của tôi!"



"Rõ!"



"Lăng Kiệt!" Giang Nam Tình sắc mặt lo lắng chạy vào.



Không hiểu sao khi thấy cậu thì toàn bộ những cảm xúc tiêu cực của hắn lúc nãy bay đi hết. Hắn khẽ cười rồi vuốt tóc cậu nói:"Tôi đã cho người đưa em về nước rồi mà, em vẫn chưa đi sao?"



"Không! Tôi sẽ không đi!" Cậu dứt khoát nói một câu:"Muốn đi thì chúng ta cùng nhau đi!"



Lăng Kiệt bất ngờ trước câu nói của cậu. Hắn nhớ đêm hôm đó hắn đã quỳ gối xuống khóc lóc van xin cha hắn cùng đi với hắn và bây giờ giống như sự việc đó được lặp lại, cậu nói một câu giống hệt hắn đã nói lúc đó.



Hắn đơ người lúc lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào.



"Hừ!" Hắn khẽ nhếch miệng cười nhưng ý cười rất nhạt và mơ hồ. Hắn cảm giác như ông trời đang chơi đùa với số phận của hắn.


"Mau đuổi theo! Đừng có để hắn thoát!"



Những tên địch vội vàng chạy xuống cầu thang đuổi theo hắn. Trong lúc đó, khi cậu đang nhắm chặt hai mắt vì luồng gió thổi mạnh vào thì giọng nói của hắn.



"Tình, tôi nhờ em ném cái này lên chỗ chúng! Ném càng cao càng tốt!"



Cậu mở mắt và thấy tay đang ôm chặt cậu của hắn còn cầm theo một vật hình cầu có những con số màu đỏ đang thay đổi. Sắc mặt cậu hoảng loạn và phản ứng chậm, một phần là vì lo sợ.



Hắn mỉm cười khẽ nói:"Đừng lo, tôi tin tưởng em!"



Cậu nghe xong thì không nghĩ ngợi gì nữa, một tay nhanh chóng cầm lấy vật kia rồi hướng tầm mắt lên cao và ném thật mạnh.



Thứ cậu ném lên là bom hẹn giờ, khi cậu cầm nó thì thời gian còn lại chỉ có gần 10 giây. Phải nói là hắn quá mạo hiểm khi nghĩ ra cách này. Nếu như... nếu như cậu vì run sợ mà không dám ném hay sơ ý làm rớt nó thì chẳng phải cậu và hắn đều tan xác hay sao?



Nhưng thực thế cậu có thể ném quả bom đó lên cao tới tận hơn 5 mét, bằng mấy tầng trong tòa nhà này.



BÙM!



Khoảng cách xa như vậy đủ để hắn và cậu cách xa phạm vi của quả bom. Dĩ nhiên những kẻ địch ở tầng trên sẽ nổ tan xác hết rồi!



Lăng Kiệt ôm cậu và tiếp đất an toàn ở tầng thứ 3. Hắn buông cậu ra, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm vì cả hai vẫn còn sống.



Hắn thì lại cười đùa nói:"Cảm giác của em thế nào sau khi trải qua chuyện này!"



Cậu hét lên:"Dĩ nhiên là tôi sợ lắm chứ?"



"Haha! Vậy sao ngay từ đầu em không rời đi!



"Nhưng..." Cậu ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn, giọng ngập ngừng nói:"Nếu mất anh đi còn đang sợ hơn nhiều..."



Lăng Kiệt nghe xong câu trả lời thì ngẩn người ra...



"Em... vậy là em đã..." Hắn cũng trở nên ngập ngừng mãi không nói hết lời của mình. Tuy nhiên hắn vẫn là không nói được hết câu, bởi vì...



"Xuất sắc!!!"



Một âm thanh khác vang lên cùng với những tràng vỗ tay bôm bốp!!!



Lăng Kiệt ánh mắt tối đi mấy phần, nhất thời đề cao cảnh giác tột độ nhìn ra phía tên địch trước mặt. Đó là W, một lão già trung niên nhưng trông vẫn rất tỉnh táo và nhanh nhạy, đặc biệt còn rất khó đối phó!!!