Không Thể Động
Chương 33 :
Ngày đăng: 07:21 19/04/20
Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Suốt hành trình hai ngày sau đó, không nhìn thấy bóng dáng của một ai khác, Trần Minh tin rằng bọn họ đã tiến sâu vào rừng rậm, nơi có rất ít dấu chân người từng lưu lại, liền đề xuất với Vi Vi không nên vào sâu hơn nữa.
Vi Vi cực lực phản đối: “Sợ gì chứ, chúng ta có la bàn, sổ tay mưu sinh, lương khô, đồ hộp, còn cả cái này nữa…”
Cô gỡ ba lô trên lưng xuống, lục tìm trong đó suốt một hồi lâu, cư nhiên lấy ra được một khẩu súng lục màu bạc, khoe khang nói: “Hổ cọp đến đây liền bắn chết nó.”
Trần Minh giật mình hoảng sợ, vội vàng đè xuống khẩu súng đang bị cô giơ lên ngắm loạn xạ: “Làm sao em kiếm được thứ này?”
“Sớm đã bảo người chuẩn bị rồi, vừa xuống khỏi máy bay, ở trên xe liền nhét cho em. Thế nào, người của em cũng không tồi đi?” Vi Vi nháy nháy mắt.
Dưới yêu cầu ba lần bảy lượt của Trần Minh, cuối cùng Vi Vi cũng cất khẩu súng vào ba lô. Nhưng cô vẫn khăng khăng đòi đi sâu vào rừng, còn chỉ trích Trần Minh chơi xấu, nói không giữ lời.
Không thể phủ nhận hành trình chưa biết rõ phía trước khiến người ta cảm thấy phấn chấn tinh thần, rừng rậm thần bí đang hấp dẫn bọn họ, nhìn lương khô và các loại phương tiện liên lạc đắt tiền được chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng Trần Minh cũng bị thuyết phục.
Bọn họ thẳng tiến vào sâu trong rừng rậm.
Ngày thứ ba, núi Đại Hưng An phô diễn cho bọn họ xem một màn khí hậu rừng rậm biến đổi thất thường. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, trời nắng đã chuyển sang âm trầm u ám, rõ ràng là giữa trưa, rừng rậm um tùm vốn đã không nhiều ánh sáng mặt trời, lại như bất chợt sập tối, gần như phải dựa vào đèn pin để chiếu sáng.
Tiếng sấm ì ùng truyền tới từ sâu trong tầng mây đen, dường như nhắc nhở người ta một trận mưa lớn đáng sợ đang trong quá trình thai nghén.
“Chúng ta nên dừng lại tìm một chỗ để nghỉ ngơi.” Trần Minh lo lắng nhìn lên đỉnh đầu, giữa những chạc cây đồ sộ là tầng mây xám xịt, dày đặc, một khi mưa xuống, nhất định sẽ như thác đổ: “Hiện giờ là mùa mưa của núi Đại Hưng An sao?”
Nếu đúng như vậy, thật sự không nên chọn thời điểm này để đến đây mạo hiểm.
“Em cũng không phải chuyên gia khí tượng, làm sao biết được?” Vi Vi vừa đi vừa hỏi: “Có muốn tra la bàn một chút không?” Mặc dù cô thích mạo hiểm, nhưng số lần tự mình thể nghiệm hoàn toàn không nhiều, cũng có chút bất an.
“Trước tiên tìm một chỗ để hạ trại đi đã.”
“Không thể tìm gốc cây, sẽ bị sét đánh.”
“Tìm một sơn động khô ráo đi.”
Vi Vi kêu: “Không muốn, trên ti vi nói trong sơn động thường đều có rắn và nhện. Nhện rừng rất đáng sợ, rất to, lại còn lông lá, có độc nữa.” Cô làm một nét mặt mắc ói.
Trần Minh lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, cau mày hỏi: “Vậy em nói chúng ta nên hạ trại ở đâu?”
Vi Vi bị hỏi lại. Cô im lặng một hồi, dùng một loại nét mặt cổ quái nhìn Trần Minh.
“Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa.” Trần Minh run rẩy tự nói với mình, lặp đi lặp lại. Gió đêm của rừng rậm bắt đầu lạnh lẽo, thân thể cậu đang phát run.
Thân thể cậu, từng được hai cánh tay mạnh mẽ mà hữu lực siết lấy thật chặt, ôm ghì như thể vĩnh viễn sẽ không buông ra, khiến hơi ấm như lửa truyền đến mọi ngóc ngách trên thân thể, khiến mỗi tế bào trên thân thể quên đi tư vị rét lạnh.
Chu Dương, em thích ngắm sao.
Em thích pháo hoa, rực rỡ đầy trời, từng đóa từng đóa nối tiếp nhau.
Em thích mùi hương thơm dịu của lá sen, cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, tranh thủy mặc mờ ảo, còn cả vệt bạch sạch phía đằng chân trời mỗi khi có máy bay lướt qua.
Em đã quên quá khứ, thế nhưng còn sót năng lực để yêu anh. Cố nhiên lại là yêu, khiến em nhớ tới chính mình.
“Hãy nói cho anh biết, chúng ta có thể quay về như trước đây.”
“Chu Dương, tôi không làm được.”
Giữa trời và đất, không khí đã ngừng lưu động.
“Anh đã nói, chỉ cần tôi yêu anh, vậy là đủ rồi.” Cậu nghẹn cứng yết hầu, gắng sức giãy giụa như túm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Tôi nói dối.” Chu Dương nói: “Tôi cũng không làm được.”
Đau lòng, vì sao lòng luôn đau đến vô bờ vô bến.
Trái tim của ta ơi, mi thật nguyện ý chảy kiệt đến giọt máu cuối cùng sao? Cho dù mi biết rõ, sau hi sinh đau thương, giãy giụa hết lần này tới lần khác, cũng chẳng thể đổi được dù chỉ một chút hạnh phúc.
Môi dưới truyền tới một trận đau đớn, vị máu bao phủ đầu lưỡi, Trần Minh nghiến răng, đứng dậy khỏi bãi cỏ, lảo đảo đi về phía túp lều.
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.
Tôi không phải Ly Úy, bất luận các người có chờ mong cỡ nào, bất luận bản thân tôi có nỗ lực cỡ nào.
Tôi không có khả năng ngàn chén không say.
Thời điểm thương tâm, tôi sẽ nhịn không được mà rơi lệ.
Thế nên, tôi vĩnh viễn không phải Ly Úy.
Ông trời ơi, cầu xin ngài để tôi được lãng quên Chu Dương, cho dù chỉ quên đi cái tên này trong một giây thôi, tôi cũng sẽ thật lòng mà cảm kích ngài.
__Hết__