Không Thể Động

Chương 34 :

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


Không thể động –



Tác giả: Phong Lộng



Edit: Nguyệt Cầm Vân



Mây đen uy hiếp suốt cả một đêm, nhưng cuối cùng lại không rơi xuống giọt nào.



Trần Minh đã sớm chuẩn bị tâm lý để đón nhận một trận mưa rừng xối xả, kết quả tới khi mở mắt ra, ngoài lều trời đã hửng sáng, chim chóc hợp bầy hót líu lo, nào có mưa dông gì đâu?



Xem ra ông trời làm dáng đấy thôi.



Cậu chui ra khỏi lều, Vi Vi vừa liếc thấy, liền kêu lớn: “Đại heo lười, đại heo lười, mặt trời chiếu tới mông mới chịu dậy.”



Kỳ thực vẫn còn sớm, nhưng mặt trời quả thực đã hiện ra, bầu trời so với âm trầm hôm qua thì tốt hơn nhiều lắm.



Trần Minh cười cười, khom lưng thu dọn đồ đạc.



“Anh, không bằng chúng ta hạ trại ở đây, chơi thêm hai ngày đi.”



“Không được,” Trần Minh thuần thục thu lều lại, mở hộp đồ ăn ra, đưa cho Vi Vi: “Ăn đi, ăn xong lên đường thôi. Nhân lúc thời tiết tốt, đi nhiều một chút. Anh không muốn được diện kiến trận mưa xối xả của núi Đại Hưng An đâu.”



Vi Vi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, lầm bà lầm bầm, rốt cuộc vẫn ăn đồ hộp, rồi ngoan ngoãn thu thập tốt ba lô của mình.



Hai người đeo ba lô, lại bắt đầu cuộc hành trình.



Vi Vi suốt dọc đường đi chưa từng ngừng miệng.



“Anh, anh thương em không?”



“Đương nhiên.”



“Nếu em bị rắn cắn, anh sẽ cõng em chứ?”



“Em hung dữ vậy, rắn dám cắn em sao?”



“Em rất nặng nha, phải cõng ra khỏi núi Đại Hưng An nha.”



Trần Minh bất đắc dĩ cười khổ, bị cô quấn lấy không tha, đành phải thề: “Được rồi, anh sẽ không để em lại cho hổ ăn đâu.”



Vi Vi thỏa mãn cười rộ lên, vui tươi hớn hở mà đi tiếp. Chỉ chốc lát sau, cô lại hỏi: “Anh vẫn đang nhớ Chu đại ca sao?”



Cước bộ của Trần Minh thoáng ngừng trệ.



Cậu trầm mặc.



“Này này.” Vi Vi khẽ gọi cậu, vẫn đang hỏi: “Anh thật sự thích Chu đại ca sao?”



“Thích.” Trần Minh phục hồi lại tinh thần, cúi đầu bước đi.




Vi Vi lấy lều trong ba lô mình ra rồi dựng lên, quay lại bên cạnh đống lửa.



“Anh ngủ trong lều đi.” Đây là câu đầu tiên cô nói kể từ lúc rời khỏi dòng sông.



Trần Minh nhìn ánh lửa, cậu dường như vẫn chưa thoát khỏi cảm giác đóng băng. Trái tim cậu vẫn lạnh, lạnh như một khối băng.



“Anh ngủ trong lều đi.” Vi Vi lặp lại lần nữa.



Lần này Trần Minh lắc đầu.



Vi Vi đứng cạnh cậu hồi lâu, rồi mới xoay người đi vào. Cậu tưởng cô vào đi ngủ, nhưng cô lại đi ra: “Cho anh.” Cô đưa cho cậu một chiếc đĩa CD.



Trần Minh nhìn chiếc đĩa kia, con mắt đen thẫm cuối cùng cũng có một chút tiêu cự. Tựa hồ không thể tin được, nhận lấy nó, như đang nâng một đứa bé mới sinh, cái gì cũng không nghĩ, chỉ nâng lấy bằng hai tay, tập trung tinh thần mà nhìn vào nó.



“Trong đó chẳng có gì hết.” Tiếng của Vi Vi bay xuống từ trên đỉnh đầu, lạnh lùng, từng chữ từng chữ, nện lên trái tim cậu: “Tư liệu của anh, tôi đã xóa bỏ toàn bộ.”



“Đây là trừng phạt, trừng phạt anh đối với Chu đại ca si tâm vọng tưởng.” Cô xoay người, đi về phía túp lều. Nghiến răng, đôi mắt trợn trừng thật lớn, như thể chỉ cần chớp một cái, sẽ nhịn không được mà yếu đuối rơi lệ.



Trần Minh hoàn toàn không để ý cô còn ở cạnh, hay đã rời đi.



Ánh lửa bập bùng đỏ chói chiếu lên mặt cậu, ngọn lửa kia cũng là băng đá, đĩa CD đang cầm trong tay, lại càng lạnh tới thấu tâm.



Cậu đem chiếc đĩa CD đang phản xạ lại ánh lửa, chầm chậm áp vào lồng ngực, tựa hồ muốn ôm lấy nó.



Như thể đang ôm, quá khứ trống rỗng của cậu.



“Dưới bầu trời… chỉ có em… chỉ có em…”



“Kỳ thực chỉ có em… chỉ có em…”



Trên biển khơi có người thủy thủ bị tiếng ca của mỹ nhân ngư mê hoặc làm lạc mất phương hướng.



Nếu Chu Dương là mỹ nhân ngư, liệu cậu có cam nguyện làm một người thủy thủ?



“Anh nhìn thấy, anh nhìn thấy, trong ký ức của anh, chỉ có một mình em.”



“Anh nhìn thấy, dưới bầu trời, chỉ có em, chỉ có em.”



“Anh chưa từng quên em, vĩnh viễn sẽ không quên em.”



“Người anh yêu, kỳ thực chỉ có em, chỉ có em.”



Trừng phạt, đây là trừng phạt đối với việc si tâm vọng tưởng.



Trần Minh run rẩy bả vai, cười ra nước mắt.



__Hết__