Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 28 : Nhiệm vụ khó hiểu
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
Thấy hắn nói ra hết suy nghĩ của mình Hà Diệu mặt đỏ ửng nhưng cố làm vẻ không phục.
-Thì ra là huynh biết trước rồi, vậy mà vẫn không nói gì có phải muốn ta mất mặt hay không? còn đàn linh trùng kia không phải huynh nói chỉ muốn nghiên cứu thôi sao.
Thấy nàng vẫn còn giận dỗi Trần Duyên ôm nàng chặt hơn thỏ thẻ:
-Ta đâu cố ý làm muội mất mặt, chỉ là nói ra thì còn gì bất ngờ nữa. Còn chuyện linh trùng thì ta cũng không còn cách nào khác, vì gia tăng thực lực nên đành phải liều mạng vậy.
Hà Diệu cũng không nói gì, nàng biết hắn không có chủ ý lừa gạt nàng chỉ là khát vọng thực lực của hắn quá lớn.
Thấy nàng trầm mặt Trần Duyên nói tiếp:
-Không phải muội đã là đạo lữ của ta rồi sao?
Nghe tới đây nàng liền giật mình nhớ lại câu nói đêm qua hắn ”huynh thề sẽ không giấu muội bất kì chuyện gì nữa”. Nghĩ tới đây nàng chợt hiểu ra lúc đó là do Trần Duyên cố ý để lộ linh trùng cho nàng thấy.
Hà Diệu mỉm cười ngọt ngào nắm lấy tay hắn bước đi. Hai ngày sau đứng dưới chân Thiên Độc Sơn cả hai lưu luyến không rời.
Hà Diệu từ trong túi trữ vật lấy ra hai quả trứng màu xanh đưa Trần Duyên mỉm cười.
Hắn nhận lấy trên mặt không dấu được vẻ nghi hoặc nhưng chợt nhận ra liền vui mừng.
-Chẳng lẽ đây là trứng của Lục Đường Lang?
Tiểu nha đầu gật đầu nói:
-Đúng vậy muội vất vả lắm mới trộm từ phòng sư phụ ra được đấy.
Vừa nghe tới Thất Trưởng Lão Trần Duyên liền xanh mặt, hắn không muốn bị nữ la sát kia nhớ đến chút nào.
Biết Trần Duyên e ngại nàng lém lĩnh cười:
-Huynh đừng lo, sư phụ đã đi thăm đạo hữu của người rồi, hai tháng sau mới trở về.
Hắn đưa tay về phía trước ý nói “mời” trên mặt hiện lên vẻ mong chờ. Trần Duyên cũng chắp tay hữu lễ rồi tiến về phía trước, chân vừa đặt vào trong lãnh địa của Bình Định Sơn thì hắn liền cảm giác được cơ thể cực kì nặng nề ít nhất cơ thể hắn hiện nay đã hơn ngàn cân.
Trần Duyên ánh mắt sắc bén nhìn về phía tên đệ tử kia khiến hắn rùng mình. Lúc này Viên Thành Lực mới cảm giác được tên sư huynh này không phải hạng người lương thiện liền mỉm cười.
-Sư huynh đừng trách ta, quy định của Bình Địa Sơn là chỉ có kẻ tự thân đi vào thì mới có tư cách gặp mặt Ngũ Trưởng Lão.
Trần Duyên không quan tâm lời đó là thật hay giả dù sao đây không phải là Phong Ma Sơn nơi hắn có thể làm loạn. Bây giờ hắn mới hiểu tại sao Chu lão lại cười bí hiểm như vậy.
Vừa định vận “Khô Mộc Tiểu Pháp” thì tiếng Chu lão lại vang lên:
-Khoan đã ta muốn tiểu tử ngươi không sử dụng công pháp luyện thể, chỉ sử dụng nhục thân chịu đựng.
Nghe Chu lão nói làm hắn cười khổ không thôi.
-Nếu ta sử dụng nhục thân thì chừng nào mới tới nơi nếu để Ngũ Trưởng Lão chờ đợi thì đúng là mang tội bất kính.
Lão xì mũi khinh miệt nói:
-Ngươi không cần phải lo tên tiểu tử kia mời ngươi đi trước rõ ràng là hắn không hối thúc ngươi, với lại nơi này thật sự là bảo địa tu luyện nhục thân. Chỉ cần tu luyện ở đây thì “Khô Mộc Tiểu Pháp” có cơ hội đột phá.
Trần Duyên kinh hĩ, luyện thể cần một thời gian dài đằng đẵng chịu nổi khổ nhục hình nhưng tiến triển lại vô cùng chậm. Bốn tháng đã qua mặc dù tu vi tiến triển thần tốc nhưng “Khô Mộc Tiểu Pháp” vẫn dậm chân tại chỗ.
Nghe được điều này làm hắn phấn chấn hẵng lên, gồng người Trần Duyên dậm bước tiếp theo xuống đất. Hắn cảm giác như vừa đi vừa phải cõng theo bốn năm người trên lưng.
Bước thứ tư, bước thứ năm mồ hôi đã ướt đẫm khắp người, cơ thể Trần Duyên gần như đã kiệt sức. Chống chọi với trọng lực ở đây đã là không dễ chứ chưa nói tới chuyện bước đi.
Khi cơn mệt mỏi đã thắm nhuần vào trí óc Trần Duyên đổ rạp người xuống, lúc này một chân khác lại dậm thật mạnh làm mặt đất lún xuống in dấu chân. Trần Duyên ghít gào ngẫn mặt lên tròng mắt đỏ như máu lúc này hắn trở nên kì lạ gần như không còn tĩnh táo, cố cắn khóe miệng lấy sự đau đớn để giữ vũng tinh thần.
-Không được ta không thể gục ngã tại đây ta phải tiếp tục tiến lên. Nếu như chịu thua sự rèn luyện thể xác này làm sao ta có thể gia tăng thực lực, làm sao có thể giẫm lên những thiên tài kia mà bước tiếp, làm sao còn đủ dung khí bước đi trên con đường đại đạo.
Trần Duyên như bị tẩu hỏa nhập ma tất cả khí tức bao lâu nay bị hắn cố ý kiềm nén không muốn để lộ đều thoát ra ngoài, nói đúng hơn hắn đã không còn tâm trí đâu mà kiểm soát chúng. Bây giờ trong đầu Trần Duyên chỉ còn suy nghĩ là tiến lên phía trước.