Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 29 : Từng bước gian nan

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Viên Thành Lực lúc này đã không dám đứng quá gần Trần Duyên, từ xa nhìn Trần Duyên như thể hắn là ác ma.



-Tên kia thật sự là Trần Duyên? Không phải tin đồn là hắn là phế vật sao?



-Sát khí nặng như vậy nếu lại gần thì rất có thể hắn sẽ ra tay với ta. Không ổn.



Lúc này Viên Thành Lực nhớ ra điều gì đó mặt hoảng hốt chạy vòng qua Trần Duyên tiến lên phía trước.



-Lúc này trên núi còn có các sư đệ tu luyện, nếu bọn chúng thấy hắn đằng đằng sát khí như vậy thì thế nào cũng xãy ra chuyện.



Hắn chạy tới một khoảng sân lớn ở đó có năm thanh niên đều có điểm chung là cơ thể cường tráng, chỉ nhìn từ bên ngoài liền đoán được những người này đều luyện thể. Thấy Viên Thành Lực chạy tới cả năm người đều dừng lại chắp tay:



-Bái kiến Viên sư huynh.



Thành Lực không quan tâm phất tay căn dặn:



-Các người mau tránh xa khỏi chỗ này, nếu như có gì bất thường thì xem như chưa thấy gì.



Năm người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì nhưng cũng không dám nghi vấn, Viên Thành Lực là một trong những đệ tử chân truyền của Ngũ Trưởng Lão, còn là kẻ được lòng người nhất nên cũng không cần phải hỏi quá sâu.



Ngay khi quay lưng bỏ đi, thì một tia khí tức nguy hiểm làm cả người lạnh rét run. Không hẹn mà cả năm người cùng quay lại thì trước mắt là một thiếu niên trẻ tuổi mặc đạo bào màu đen tóc bay toán loạn. Đôi mắt đầy tơ máu nhìn nhìn ra không nóng lạnh.



Trần Duyên nặng nhọc đi tới, từng bước lún vào mặt đất tạo thành những vết chân hằn trên đường. Hắn bước tới gần không ai bảo ai tất cả đều tự động lui ra nhường đường.



Chờ Trần Duyên đi xa những tên đệ tử kia mới bắt đầu hoàn hồn, bọn chúng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia quá lâu, sự sợ hãi phát ra từ nội tâm không thể hiểu nổi.



-Viên sư huynh tên kia là…



Một đệ tử không kiềm được lòng hiếu kì.



Thành Lực lắc đầu cười khổ:



-Chuyện này ta không thể nói được, các sư đệ nhớ kĩ chuyện hôm nay không được nói với ai rõ chưa.



Cả năm người đồng loạt gật đầu như gà mổ thóc, trong đầu nghĩ thầm:



-Ai lại muốn dính dáng tới người điên kia chứ.



Hơn nữa ngày bước đi trong rừng trước mắt hắn là một khu vực bằng phẳng Trần Duyên lúc này gần như không còn nhận thức, đi được tới đây tất cả đều do chấp niệm không buông bỏ của hắn.



Vừa đặt chân tới thì áp lực xung quanh đột nhiên biến mất, cơ bắp vốn đã căn cứng của Trần Duyên được thả lỏng cơ thể mềm nhũn ra ngã xuống đất còn bản thân hắn đã ngất đi từ lâu.
-Tên kia có vấn đề à?



Thấy Chu lão suy tư Trần Duyên cũng cẩn thận dò hỏi.



-Hắn không phải nhân loại, nói đúng hơn trong người hắn chỉ có phân nữa dòng máu của nhân loại.



Trần Duyên cả kinh.



-Ý của Chu lão chẳng lẽ hắn là…



Lão gật đầu.



-Nhưng chuyện đó không quan trọng, ngươi thấy lời nói của hắn ra sao?



Trần Duyên trầm tư rồi cũng đưa ra ý kiến:



-Ý Chu lão là trong lời nói của hắn ý tứ rất mâu thuẫn?



Lão gật gù nói tiếp:



-Ban đầu là hắn muốn ngăn ngươi lên núi, nói ra đủ loại khó khăn nhưng khi gần thành công thì lại nhắc tới phần thưởng chứ rõ ràng là đánh trước xoa sau kích thích lòng tham của ngươi.



Trần Duyên không phản bác.



-Ta cũng nhận ra điều này nhưng hắn chắc chắn không có ý xấu, nếu không khi ta ngất đi thì không phải mọi chuyện dễ giải quyết hơn sao?



Lão lắc đầu cười:



-Ngươi đã có chủ ý rồi thì lão phu cũng không miễn cưỡng, tiểu tử ngươi cứ ở đây tu luyện, tên kia rõ ràng không có ý tứ trục khách.



Đây cũng là ý định của Trần Duyên, chỉ sau nữa ngày đẩy cơ thể tới cực hạn mà “Khô Mộc Tiểu Pháp” có dấu hiệu buông lỏng làm hắn kinh hỉ không thôi.



Ngay ngày hôm sau Trần Duyên liền xuống giường, hắn bước ra khỏi phòng. Mặc dù có chuẩn bị từ trước nhưng áp lực vẫn khiến hắn khó chịu không thôi.



Từng bước đi khiến toàn thân Trần Duyên như rã rời, hắn mất gần hai canh giờ mới đi được một vòng quanh khuôn viên nhỏ.



Mười ngày như một, Trần Duyên chỉ đi lại trong khuôn viên rộng chưa đầy nữa dặm. Tới ngày thứ mười “Khô Mộc Tiểu Pháp” tiến bộ rõ rệt, hắn một đấm nặng hơn ngàn cân điều mà tu sĩ Luyện Khí kì tầng chín khó mà thực hiện.



Thấy áp lực nơi đây đã không còn tác dụng Trần Duyên tiếp tục bước lên đỉnh núi, dù không biết thực hư ra sao nhưng bỏ cuộc giữa chừng không phải tác phong của hắn.