Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3116 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Người trong cốc cho rằng hai huynh đệ tương phùng nên ôn lại chuyện xưa, không ai biết trong thư phòng đang phát sinh chuyện gì, nhưng Băng Ngự đã đoán trước, căn bản không dám cho bất luận người nào đến gần, Xá Kỷ và Vong Sinh lại hoàn toàn không ngờ Các chủ của bọn họ thật sự đã đi đến mức này.



Huynh đệ tương luyến, thế gian bất dung, càng đừng nói là làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý, Các chủ đã thật sự suy nghĩ kỹ càng?



Buổi tối, phòng ngủ của Hách Thiên Thần được an bài sát vách với phòng của Hách Cửu Tiêu, đây là Băng Ngự phái người chuẩn bị, mặc dù hắn biết quan hệ tình cảm giữa hai người, nhưng bọn hạ nhân lại không biết, Hách Cửu Tiêu có lẽ sẽ không thèm bận tâm đến quan điểm của người đời, nhưng Băng Ngự đã vì bọn họ mà lo liệu ổn thỏa.



Quan sát phòng ngủ của Hách Cửu Tiêu, không ngoài dự đoán, cũng giống như thư phòng, đơn giản đến mức tận cùng. Đối với cảm nghĩ của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu chỉ so sánh gian phòng ở Thiên Cơ Các của Hách Thiên Thần, thì phòng ngủ của hắn có thể không tính là quá mức đơn giản, nhưng Hách Thiên Thần lại lấy không khí lạnh như băng trong gian phòng này làm kết luận cuối cùng.



“Vậy thì ngươi tới đây để làm cho nơi này nóng lên.” Hách Cửu Tiêu trực tiếp kéo hắn cùng ngã xuống giường, Hách Thiên Thần cười khẽ, trong lòng cảm thấy ấm áp, nằm bên cạnh Hách Cửu Tiêu, hai người lại một lần nữa hôn sâu, sau đó mới chịu an giấc.



Ngày hôm sau, Hách Cửu Tiêu thức dậy liền chiếu theo trí nhớ mà viết xuống phương thuốc Hồng Nhan, thấy hắn tính toán làm thế nào để bào chế giải dược cho Hồng Nhan, Hách Thiên Thần không có nhiều hiểu biết đối với việc này nên chỉ có thể ở bên cạnh ngồi nhìn.



Khi Hách Cửu Tiêu bào chế thuốc giải, Hách Thiên Thần ở bên cạnh không có việc gì làm, quan sát một lúc lâu, phát hiện đối phương khác với hắn, Hách Cửu Tiêu có hứng thú đối với y dược, nếu không thì e rằng không có việc gì có thể làm cho một người như hắn lại hý hoáy với một đống thư tịch và dược liệu lâu như vậy. (liệt kê thiếu rồi Thần Thần, còn có hứng thú đối với vợ.)



Nhìn hắn nhập tâm, Hách Thiên Thần lặng lẽ đi ra, bọn họ đều có việc riêng của mình.



“Vong Sinh, quay về Các để xem có chuyện gì quan trọng hay không.” Gọi Vong Sinh, Hách Thiên Thần vẫn nhớ những sự vụ còn lại sau khi đám Các lão bị diệt trừ, mặc dù không đến mức rối loạn, nhưng lòng người khó tránh khỏi bất an.




Một ngày sau, vào giờ ngọ, Hách Thiên Thần đang chơi cờ trong hoa viên, mùa hạ đã qua, gió thu vi vu, ban ngày không còn oi bức chói chang, lá cây xào xạc, bỗng nhiên cảm thấy có vài phần tiêu điều, đây là sát khí.



Không chuyên tâm một hồi lâu, Hách Thiên Thần ngoảnh đầu nhìn về phía thư phòng, phát hiện Hách Cửu Tiêu đang nhìn hắn, đặt xuống viên cờ trong tay, nghi hoặc nhướng mi, chỉ thấy Hách Cửu Tiêu chỉ tay vào bên trong, không bao lâu sau thì đi ra nói với hắn, “Ngươi có khách.”



Biết hắn ở Hách Cốc mà lại dám đến Hách Cốc để tìm, người đó là ai? Vài tiếng cười vang lên, không bao lâu sau thì truyền đến tiếng bước chân, bộ pháp không nhanh không chậm, phe phẩy chiếc quạt trong tay, ngoại trừ Tiêu Hương Khách Hoa Nam Ẩn thì còn ai vào đây.



“Huyết Ma Y đã ở đây a.” Liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, Hoa Nam Ẩn ngừng lại cước bộ, không dám tiếp cận với Hách Thiên Thần.



Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu không thay đổi, nghe hắn nói những lời này không biết có nên nhắc nhở hắn hay không, nơi này là Hách Cốc, Hách Cửu Tiêu làm sao lại không ở đây, “Nói đi, có chuyện gì?”



“Không có chuyện gì thì không thể đến đây hay sao, chẳng lẽ là ta đang quấy rầy các ngươi?” Những lời này của hắn cực kỳ ám muội, khi hắn cười rộ lên thì Hách Thiên Thần lập tức ném đi viên cờ.



“Ai nha!” Hai ngón tay kẹp lấy viên cờ, Hoa Nam Ẩn hô to gọi nhỏ, Hách Thiên Thần lắc đầu, “Không được tùy tiện nói đùa, Hoa Nam Ẩn.”



“Ta biết.” Đem quân cờ thảy lên vài cái, trong mắt của Hoa Nam Ẩn không còn thần sắc vui đùa, “Ngươi cũng biết việc này không thể nói đùa, người khác cũng sẽ không xem rằng đây là trò đùa, lần trước trong Hỏa Lôi Sơn Trang ta khó mà mở miệng, sau khi cáo biệt cũng chưa kịp nói, lần này đặc biệt đến đây là muốn nhắc nhở ngươi….”