Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3117 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


“Đừng tưởng rằng có Thiên Cơ Các và Hách Cốc, thân phận của các ngươi khác biệt thì có thể khinh suất, ta tin các ngươi cũng biết đạo lý cây to đón gió.” Không hiểu vì sao lại nói ra những lời này, ánh mắt của Hoa Nam Ẩn chuyển lên người của Hách Cửu Tiêu, “Huyết Ma Y, ngươi cũng biết ta sợ ngươi, trên giang hồ rất nhiều người đều sợ ngươi, không phải chỉ bởi vì võ công của ngươi mà còn vì y thuật của ngươi, cho nên mọi người đều kiêng kỵ.”



Nhìn ra ý đồ của Hoa Nam Ẩn lần này đến đây bất đồng với những lần trước, Hách Thiên Thần đứng dậy, “Rốt cục ngươi muốn nói chuyện gì?”



“Ai, ngươi nên biết ta muốn nói chuyện gì.” Hoa Nam Ẩn xưa nay phóng khoáng thích tự do, hiếm khi lại quan tâm đến bọn họ, hắn ảo não gãi đầu, “Hai người các ngươi nếu đã là như vậy, thì không nên quá rêu rao ra ngoài, chưa kể cả hai đều là nam nhân, hiện nay mọi người đều biết các ngươi là huynh đệ, dù sao cũng nên tránh bị hiềm nghi.”



Nói ra một hơi, Hoa Nam Ẩn quan sát hết trái rồi lại phải, “Các ngươi hiểu được ý của ta hay chưa?”



Sắc mặt của Hách Thiên Thần trầm xuống, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lại lạnh như băng, bọn họ không phải không biết, cũng không phải không rõ, nhưng đối với chuyện tình cảm, càng kiềm chế thì càng khó có thể áp chế, mặc dù biết thế tục không dung tha, nhưng không thể nói là tránh hiềm nghi liền có thể tránh được hiềm nghi.



“Cho ngươi vào đây không phải để ngươi nói những điều này.” Không biết lúc trước Hách Cửu Tiêu làm gì mà trong tay vẫn còn dính máu, ánh mắt kia khiến Hoa Nam Ẩn rùng mình, nhưng những gì hắn đã nói ra thì không thể thu lại, cũng không muốn thu lại.



Hoa Nam Ẩn có một chút kiêng kỵ đối với Hách Cửu Tiêu, nhưng đối với Hách Thiên Thần lại là quan tâm thật sự, bước đi vài bước, không thấy Cẩm Hoa Mãng, hắn thả lỏng tâm tư, sau đó nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô rang, nếu không có Hách Thiên Thần ở đây thì hắn cũng không dám đánh bạo nói ra những lời này.



“Ta không nói thì ai sẽ nhắc nhở các ngươi?” Hắn cười khổ, bằng hữu này thật sự là không dễ làm.



“Ngươi nghe thấy cái gì?” Hách Thiên Thần hơi khép mắt lại, ánh nhìn dưới đáy mắt tựa như một lưỡi kiếm sắc bén.



Hoa Nam Ẩn chần chừ một chút, Hách Cửu Tiêu ở ngay bên kia chăm chú nhìn hắn, hắn lưỡng lự một lát, rốt cục bất đắc dĩ nhún vai, “Ta vẫn chưa nghe thấy cái gì, nhưng lại nghe nói có người bảo rằng… quan hệ giữa huynh đệ các ngươi….không đúng lắm.”



Do dự một chút, cuối cùng kết thúc bằng ba chữ này, Hoa Nam Ẩn nhíu mày trầm tư, hắn không biết ngoại trừ hắn ra thì còn có ai biết quan hệ của hai người bọn họ hay không, chẳng lẽ ở Hỏa Lôi Sơn Trang cũng có người nhìn ra manh mối? Sau khi quay về thì nói với người khác?


Trong tay nải đều là trang phục, là Hách Cửu Tiêu phái người đặc biệt mua thêm, lúc này đã nhập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày và ban đêm càng lúc càng rõ ràng, buổi chiều rất lạnh, trong khi Hách Thiên Thần khi đến Hách Cốc không mang theo quá nhiều trang phục.



Vu Y Nhất Huyết Cốc ngoại trừ là nơi có Huyết Ma Y làm cho người ta sợ hãi, cũng như có vô số thảo dược, thì thứ không bao giờ thiếu chính là vàng bạc, hoặc có thể nói vàng bạc là thứ vô giá trị nhất ở Hách Cốc.



Những bộ trang phục thượng hạng này đều là thỉnh người may, Lý đại nương của Tuyền Cơ Phường thu được lợi nhuận không ít, nghe nói có hy vọng giải độc nên đã tận hết sức lực, tự mình thêu những hoa văn đặc biệt lên trang phục. Không cần Hách Thiên Thần gọi người truyền lời, hắn cũng đem cả phần trang phục may cho Hách Cửu Tiêu cùng nhau dâng lên, làm thành một đống lớn y phục đưa tới, khiến Hách Cửu Tiêu phải lộ ra một chút thần sắc kinh dị.



Ngoại trừ như vậy ra thì còn có một túi gấm rất tinh xảo, trong túi gấm có đặt vài thứ, Sấu Ngọc Trầm Hương cũng là một trong số đó, cũng giống như binh khí tùy thân đặt trên người Hách Thiên Thần, những gì Hách Cửu Tiêu mang theo đều là thứ có thể cứu mạng, thuốc trị nội thương lần trước cũng được đặt vào đó.



Xem qua một lượt, đem y phục giao cho Xá Kỷ, Hách Thiên Thần thu hồi túi gấm, rồi kéo tay Hách Cửu Tiêu, cuối cùng nhịn không được mà dựa sát vào Hách Cửu Tiêu ở trước mặt người khác.



Hai người đứng như vậy một chút rồi tách ra.



“Cũng không phải không quay lại, ngươi không cần đưa tiễn ta, đến đây là được rồi.” Ngăn cản Hách Cửu Tiêu xuất cốc đưa tiễn, Hách Thiên Thần xoay người lên lưng ngựa, giục ngựa mà đi, không hề quay đầu lại.



So với lưu luyến thì không bằng đi nhanh về nhanh.



Hách Cửu Tiêu đứng trong cốc nhìn hắn đi xa, đôi mắt âm u lạnh lẽo xẹt qua một thần sắc đầy ôn nhu, xoay người nhìn Băng Ngự lại trở thành băng hàn, “Để cho bọn họ vào cốc đi.”



Băng Ngự nhìn vó ngựa vung lên cát bụi ở xa xa, rồi khom người đáp lại, “Dạ.” Hắn quay đầu đi, rồi lại nhìn về phương hướng mà Hách Thiên Thần đang rời xa, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cất bước đi vào trong cốc.



Khi Hách Thiên Thần quay về Thiên Cơ Các thì ngày đó còn có mấy người tiến vào Vu Y Cốc, lúc này Hách Thiên Thần đang ở trên đường trở về.