Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3118 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Vó ngựa giẫm lên bãi cỏ trên con đường mòn, thân người ngồi thẳng trên lưng ngựa, thanh y tóc đen, bàn tay cầm dây cương không hề dao động, ánh mắt nhìn xa xa, Vong Sinh và Xá Kỷ cưỡi ngựa ở ngay sau lưng Hách Thiên Thần, lúc này đám người đang hướng về Thiên Cơ Các.



Linh Tê Băng Thiền từng được ghi chép trong tư liệu của Thiên Cơ Các, năm xưa thứ này đã dẫn đến một phen tranh đoạt, cuối cùng là Ôn Thiết Vũ Kích Ngọc Hầu ra mặt nên mới áp chế được sóng gió.



Linh Tê Băng Thiền có lẽ sẽ ở Ngọc Điền Sơn của Ôn Thiết Vũ, có lẽ sẽ không, Hách Thiên Thần bất giác lại nghĩ đến Hách Cửu Tiêu. Không biết Hách Cửu Tiêu làm sao lại đoán được Ngọc Điền Sơn có thể có Linh Tê Băng Thiền, muốn nói rằng tin tức đến từ Cái Bang, thì e rằng lão hồ ly Đinh Phong chưa hẳn đã thật sự hợp tác mà đem tất cả mọi chuyện đều nói cho Hách Cửu Tiêu.



Nói như thế, Cái Bang và Vu Y Cốc hợp tác bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau.



Phóng ngựa chạy nhanh, hắn muốn đem những việc của Hách Cốc tạm thời đặt qua một bên, sau khi trở về phải đối mặt với sự vụ lớn nhỏ trong Thiên Cơ Các, có thể sẽ mất một khoảng thời gian không gặp được Hách Cửu Tiêu.



Trước mắt băng qua con đường mòn và vượt qua ngọn núi này, tiếp tục đi đến hướng tây sẽ là đại đạo, vì để sớm vào thành trước khi đêm xuống, Hách Thiên Thần cơ hồ chạy đi không hề nghỉ ngơi, may mà trên đường có mang theo nước và lương khô cũng đủ dùng, dọc đường không hề mở miệng, rốt cục cũng tiến đến cửa thành trước buổi tối.



Cửa thành vẫn chưa đóng lại, tướng sĩ canh gác cửa thành đang thúc giục dân chúng nhanh chóng vào thành, bỗng nhiên trong đám người vang lên một tiếng kinh hô đầy run rẩy, “Ngươi, buông tay ra!”



Chỉ thấy một nữ tử bị thủ vệ cửa thành ngăn lại, thủ vệ muốn tra xét thứ gì đó trên người của nàng, nàng hô to, giọng nói dường như có chút kỳ quái, rất khác với người ở đây, trang phục cũng rất đặc biệt, không phải trang phục với y mệ dài tay, xiêm y trước ngực rất bó sát, bên hông được thắt lại, y mệ không rộng rãi mà lại suôn thẳng, chiếc eo nhỏ làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp đặc biệt, không biết có phải vì như vậy mà khiến đám thủ vệ cố ý gây khó dễ hay không.



“Các chủ?” Xá Kỷ ở sau lưng hỏi một tiếng, Hách Thiên Thần đánh giá vài lần, đang muốn để Xá Kỷ âm thầm xuất thủ thì bên kia lại truyền đến một tiếng hét lớn.



“Bà nương này dám đả thương người?” Không ngờ nàng kia lại có võ, thủ vệ bị trúng một chưởng của nàng, một tên té trên mặt đất, mấy tên thủ vệ khác chạy tới, ánh mắt đầy hung ác.



Bởi vì trang phục đặc biệt cùng khẩu âm của nàng lập tức khiến cho mọi người chú ý.
Người nọ thấy Hách Thiên Thần, đáy mắt hơi lộ ra kinh ngạc, có lẽ không nghĩ đến trên đời lại có một người giống như vậy, lập tức bước đến chỗ của hắn. Hách Thiên Thần giấu đi nét mặt, nâng lên ly rượu trong tay, hơi thoáng nhấp một ngụm rượu.



“Không biết phải xưng hô vị huynh đài này như thế nào?” Hành động như vậy vốn có một chút lỗ mãng, nhưng người này lại xem như chuyện đương nhiên, không hề khách sáo. Hắn nhướng mày mỉm cười nhìn người ngồi trước mặt, như là tỏ vẻ thành ý, rồi tiếp tục mở miệng, “Tại hạ Hàn Thanh.”



“Hách Thiên Thần.” Nâng chén, một ngụm uống cạn, khẽ gật đầu theo phép tắc, Hách Thiên Thần tiếp tục dùng bữa.



Thanh y nam nhân thản nhiên độc ẩm bên cửa sổ, mái tóc đen khẽ phất phơ trong gió, có một loại trầm ổn như thái sơn, lại có ý vị như dòng sông đang lượn lờ trôi, thần sắc không thấy xa cách cũng không tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng lại khiến người ta không thể tiếp cận. Hắn im lặng, người khác cũng không thể chen vào nói tiếp, nhưng Hàn Thanh dường như hoàn toàn không ngại.



Không quên bên cạnh còn có một vị giai nhân, Hàn Thanh lôi kéo Uyển Nguyệt ngồi xuống ở cách đó không xa, gọi đồ ăn và một chút hảo tửu, bỗng nhiên chậm rãi nâng chén, hướng về phía Hách Thiên Thần, “Kính Đàn Y công tử một ly, danh bất hư truyền.”



Bốn chữ cuối cùng vừa dứt thì Hàn Thanh lại cười ha ha, tiếng cười xuyên thấu cửa sổ, dừng ở đầu đường, hào khí vẫn tiêu sái như trước, khiến người qua đường đều nhìn khắp xung quanh, hắn dường như hoàn toàn không biết, tự mình uống cạn ly rượu ngon rồi nhìn Hách Thiên Thần.



Nghe xong tục danh liền biết thân phận của Hách Thiên Thần, thì chắc chắn không phải người bình thường, xem ra vị này không giống công tử trong một gia đình phú quý. Hách Thiên Thần quan sát từ trang phục cho đến tác phong của hắn, nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra người này là ai, bỗng nhiên bên ngoài vang lên những tiếng quát tháo hỗn tạp.



Ầm ầm, những lưỡi đao sắc bén chém xuyên qua mấy tấm bình phong, bên ngoài có mấy người vọt tới.



Y mệ buộc chặt, giống như mặc y phục dạ hành, mấy người kia trên đầu không có tóc, nhưng không giống như tăng nhân, một đám với vẻ mặt đầy sát khí, dáng người lực lưỡng với bờ vai rộng lớn, huyệt Thái Dương nhô cao, mắt to, lông mày rậm rạp, tiếng quát như sấm, “Ngươi đã cùng đường, chịu chết đi!”



Một đao bổ tới, giống như chém vào đất đá.