Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3126 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Sau khi Hoa Nam Ẩn từ biệt tại Hách Cốc, nghe nói Ngọc Điền Sơn loạn lạc, nên đã đến đây được mấy ngày, tâm tư của hắn không đặt vào bảo tàng bí kíp mà chỉ muốn đến đây để nhìn xem tình hình trên núi như thế nào, không ngờ lại gặp Vạn gia phụ tử của Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu.



Trên tầng thứ hai của Tuần Thiên Tháp, đám người đứng trước cửa sổ của tòa tháp, trong đó có Hoa Nam Ẩn, Vạn Khiêm Trọng, Vạn Minh Khê, hơn một chục thủ hạ của Phiêu Miểu Lâu, và một người khác, chính là Vân Khanh đang ôm cầm mà đứng, không hề nói một lời nào. (Vạn Minh Khê là thằng thích mặc áo xanh bắt chước Thần Thần ấy)



Trước mặt bọn họ, một lão nhân mặc tang y đang ngăn cản bọn họ lên lầu, khuôn mặt cay đắng, thân hình cao gầy, dưới chân như bàn thạch sừng sững đứng thẳng, cầm trong tay hai quả bi đồng, kích cỡ bằng nắm đấm của hài tử, hai quả bi đồng xoay chuyển trong lòng bàn tay của hắn phát ra âm thanh kim loại va vào nhau, tiếng động đó đâm thẳng vào màng nhĩ, phi thường kinh người.



Ngoài tháp xảy ra chuyện, người trong tháp không phải không biết, nhưng không có ai bận tâm đi quan sát, song phương giằng co, chỉ trong chốc lát thì nghe được tiếng bước chân truyền đến từ bậc thang, Chu lão nhân mặc tang y bất giác dừng chuyển động trong tay, ánh mắt không thể tránh được mà hiện lên thần sắc khẩn trương.



Dựa vào một mình hắn, nếu muốn ngăn cản những người này lên tháp thì đương nhiên không có khả năng.



Lão nhân mặc tang y khẩn trương, những người khác thì đang nhìn chằm chằm vào đầu bậc thang, rất nhiều tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong đó có tiếng bước chân của hai người truyền đến lại vô cùng đặc biệt.



Một người thì bước đi như giẫm lên đất phẳng, nhưng cư nhiên lại không hề dùng khí lực, giống như bất luận nguy hiểm gì đối với hắn cũng không thể tạo thành uy hiếp. Bước chân của người còn lại nhẹ như lông hồng, giống như loài chim sà xuống mặt đất, nếu không phải đám người trên lầu có công phu cao cường thì sẽ không thể phát hiện.



“Ta đã nói, Đàn Y công tử làm sao lại không đến Ngọc Điền Sơn, quả nhiên thật sự đến đây!” Hoa Nam Ẩn không đợi người bước lên lầu, lúc này đã thu quạt lại vào lòng bàn tay rồi vỗ vài cái, “Mau đến xem, vị Chu tiền bối này là một trong Thất Thập Nhị Trấn Thủ của Kích Ngọc Hầu!”



Tiếng bước chân càng lúc càng tiếp cận, hai người xuất hiện đầu tiên đúng là Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần, sau lưng bọn họ còn có Đinh Phong cùng đệ tử Cái Bang.



Ánh mắt của lão nhân mặc tang y đầy khí lực, quan sát nét mặt của hai huynh đệ một hồi, sau đó nổi lên những mũi nhọn băng hàn, không hề nói một tiếng, hắn xem ra Đàn Y công tử và Huyết Ma Y đều có công lực không tầm thường. Lấy một đối một có lẽ hắn có thể thắng trong đường tơ kẻ tóc, trả giá bằng chính tánh mạng của mình, nhưng lấy một đối hai thì không hề có khả năng chiếm ưu thế.



Hơn nữa ở đây nhiều người như vậy, nếu bị vây đánh thì chỉ trong vòng mấy chiêu là hắn nhất định sẽ thất bại.



“Hôm nay chúng ta chỉ vì Linh Tê Băng Thiền mà đến, Chu tiền bối có thể để chúng ta lên tháp được không?” Bước lên từ bậc thang, xiêm y màu thanh lam dưới ánh mặt trời từ bên khung cửa sổ chiếu vào càng hiển lộ sự tao nhã, ngữ thanh của Hách Thiên Thần vẫn ôn hòa lạnh nhạt như trước.




“Dừng tay!”



“Đợi đã–”



Chu lão nhân và hai người kia cùng nhau hét lớn, muốn ngăn cản Hách Thiên Thần nhưng đã không kịp, vách tường màu trắng bị một chưởng chấn động, từ phía sau vách tường phát lên âm thanh chuyển động bánh răng của cơ quan, cạch cạch, tiếng động tiếp tục vang lên, Chu lão nhân cùng với Vương Ngũ và Triệu Thất không để ý đến đao kiếm đang bổ vào người, đột nhiên lui về phía sau, Đinh Phong cũng kinh hãi lui ra sau mấy trượng.



Sau khi cả mặt tường lui vào trong, những món ám khí giống như giáo thương từ vách tường xuyên thấu đâm ra ngoài, những người chưa kịp tránh né lập tức bị đâm xuyên mấy trăm lỗ, trên mặt tường treo đầy thi thể, sau khi lui ra sau thì rốt cục dừng lại, ước chừng có năm người chết dưới cơ quan này.



Trong đó có đệ tử Cái Bang cũng có thủ hạ của Phiêu Miểu Lâu, trên mặt vẫn còn nguyên thần sắc kinh ngạc, mấy cổ thi thể có kẻ hướng mặt vào trong, có kẻ hướng ra ngoài, đôi mắt trừng lớn phản chiếu ánh tà dường của hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, trong mắt tựa hồ đang chảy máu, cũng giống như một thân đầm đìa máu tươi đang chảy xuống đất của bọn họ, một màn đột ngột lại làm cho người ta sợ hãi kinh hoàng.



Cơ quan đã khởi động, nhưng tiếng cạch cạch vẫn chưa dừng lại, Chu lão nhân ngửa mặt lên trời thở dài, thì thào tự nói, “Thiên ý, thiên ý…” Một chưởng đánh vào đỉnh đầu, tự tuyệt ngay tại chỗ.



Vương Ngũ và Triệu Thất thấy hắn như thế cũng đồng loạt quỳ xuống, cùng hướng lên tòa tháp mà hô to, “Thuộc hạ thẹn với chủ công!” Giống như Chu lão nhân, tự chưởng vào đỉnh đầu, phơi thây trên mặt đất.



Trong nháy mắt, cả ba người đều tự sát, Vạn gia phụ tử và Đinh Phong vẫn chưa lấy lại tinh thần, không biết vì sao bọn họ phải làm như vậy.



Hách Thiên Thần nhìn thấy ba người nằm chết ở trước mắt, khẽ nhíu mày, thân phận ba người này cũng không đơn giản, nếu không có thiên đại bí mật cùng với quyết tâm cực lớn thì không ai lại ở nơi này trấn thủ hơn chục năm? (thiên đại = to lớn)



Tiếng vang cạch cạch càng thêm rõ ràng, bọn họ bắt đầu cảm giác được cả tòa tháp đều đang chấn động, “Chẳng lẽ sắp sụp?” Vạn Minh Khê hoảng sợ nhìn khắp xung quanh, bỗng nhiên thấy góc tường có thêm một thứ, đó là một cái long đầu được nạm vàng, hắn đưa tay nắm lấy, thì ngay lập tức long đầu bỗng nhiên chuyển động.



Hách Thiên Thần nhìn chăm chú long đầu, ánh mắt trong thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, toàn bộ mặt đất sụp xuống, tránh cũng không thể tránh, mọi người đồng loạt nhảy lên, chỉ thấy dưới chân như vực sâu không đáy.