Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3127 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Cho dù nhảy cao đến đâu thì cuối cùng cũng phải hạ xuống, dưới chân không còn chỗ cố định, chỉ có thể rơi vào vực sâu không đáy.



Bọn họ rõ ràng đang ở tầng hai, nhưng vực sâu thăm thẳm lại hướng xuống lòng đất, đề khí khinh công, không biết rơi xuống bao lâu, trước mắt chỉ có bóng đêm hắc ám, mọi người đều tự cầm binh khí bám vào tường, nghiêng ngả lảo đảo rơi xuống, chỉ cảm thấy chạm tay vào một mảnh cứng rắn như băng, như nham thạch, mà không phải vách tường bình thường.



Cứ như vậy, một nửa ngã, một nửa trượt. Rốt cục, dưới chân nhìn thấy ánh sáng, lại rơi xuống hơn mười trượng, rồi giẫm được lên mặt đất.



Hách Thiên Thần đứng vững vàng, không chật vật như người khác, binh khí của hắn là Giao Tàm ti, dưới tình huống như vậy mà bám vào vách tường bằng nham thạch cũng không phải dễ dàng, nhưng hắn lại có vẻ rất thoải mái. Đinh Phong âm thầm nhìn vài lần, lại tiếp tục kinh hãi.



Phải có thân pháp khinh công cao cường đến mức nào thì mới ung dung đối với hiểm cảnh như vậy? Nhưng hắn lại không biết, khi rơi xuống là lúc Hách Cửu Tiêu đã ở ngay bên hông Hách Thiên Thần, ngự phong rơi xuống, so với khinh công tầm thường mà nói thì đương nhiên bất đồng, Hách Thiên Thần căn bản không hao phí bao nhiêu khí lực, thoạt nhìn có vẻ rất điêu luyện.



Thấy được ánh sáng, mọi người đều tự quan sát xung quanh.



Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đứng chung một chỗ, mặt sau là Hoa Nam Ẩn đang đau lòng nhìn chiếc quạt của mình, bên cạnh là Vân Khanh, thanh kiếm giấu trong chiếc cầm đã được rút ra, không biết chiếc cầm sau khi rơi xuống đã lạc ở nơi nào, tiếp theo sau là Vạn gia phụ tử, trận chiến lúc trước cũng không dễ dàng, trên người mơ hồ nhìn thấy máu, ắt hẳn là bị thương, còn Đinh Phong thì ôm đầu vai, sắc mặt rất kém, đầu vai bị ám khí gây thương tích, vết máu loang lổ thấm ra ngoài y phục.



Không biết là địch hay là hữu, đám người quan sát lẫn nhau vài lần, ngoại trừ Hoa Nam Ẩn có thể tin tưởng, đối với Hách Thiên Thần mà nói, những người khác không biết khi nào sẽ động thủ.



“Dưới Tuần Thiên Tháp lại có một mật đạo như vậy, thật sự là không có ai nghĩ đến.” Y phục của Vân Khanh đã bẩn, nhưng không thể che giấu dung mạo hơn người của nàng, mặc dù tay cầm kiếm, nhưng người ta không thể gắn liền nàng với hung hiểm và binh đao.



“Ai nói không có người nghĩ đến.” Hoa Nam Ẩn đôi khi thích làm trái ý người khác, hắn hỏi Hách Thiên Thần, “Không phải ngươi đã sớm biết nơi này có mật đạo? Làm sao ngươi thấy được cơ quan kia?”



Vân Khanh đôi khi quá phận đơn thuần, nhưng lắm lúc lại thông minh tỉnh táo khiến người ngoài hoài nghi.




Khinh công của Hách Cửu Tiêu khác với mọi người, hắn tiến vào trước, nhưng lại không kéo theo Hách Thiên Thần. Như thế, ngộ nhỡ bên trong nếu có cái gì thì sẽ không liên lụy đến Hách Thiên Thần, nhưng không ngờ bên hông lại bị ôm chặt, Hách Thiên Thần từ phía sau nhào đến, hai người bọn họ cùng quay cuồng, đâm đầu vào cánh cửa gỗ ở trước mặt.



Cánh cửa vỡ vụn khắp tứ phía, sau lưng cánh cửa cũng không có gì khác thường, không thấy ám khí cũng không có cơ quan, cư nhiên chỉ là một gian phòng rất bình thường.



Hai người ôm nhau mà té trên mặt đất, Hách Cửu Tiêu nghĩ đến mới vừa rồi, nhịn không được mà cúi người hôn Hách Thiên Thần.



Đôi môi chạm vào trong khoảnh khắc liền tách ra, không làm cho bất luận kẻ nào phát hiện có điểm khác thường. Khi Hách Thiên Thần đứng dậy thì vô ý chạm vào hạ thân vừa cứng vừa nóng của Hách Cửu Tiêu, trong lòng khẽ kinh ngạc, nét mặt của Hách Cửu Tiêu vẫn như trước, những người khác đều đang tự kiểm tra bản thân có thương tích gì hay không, không ai lưu ý đến bọn họ ở bên này.



“Đây là thế nào? Chẳng lẽ mật đạo vừa rồi mới là bảo tàng? Sớm biết như vậy thì nên tháo xuống vài khối ngọc thạch để lưu lại làm kỷ niệm.” Hoa Nam Ẩn thăm dò xung quanh, mật đạo không ngờ bị phá hủy, chỉ để lại một vách tường lớn chặn xuống ngay trước cửa, bọn họ bị nhốt vào gian phòng không lớn cũng không nhỏ này.



Mật đạo được xây bằng ngọc thạch làm cho tâm tư của người ta bị mê mẩn, hoàn toàn mất đi cảnh giới, đột nhiên có cơ quan đè xuống, có lẽ là do bọn họ khi bước lên tấm da thú đã mở ra. Ngọc trai lấp lánh trên đỉnh đầu cũng là vì mê hoặc tầm mắt, làm cho người ta không chú ý đến điểm khác thường trên đỉnh đầu.



Khi đi qua một mật đạo tráng lệ như vậy thì ai cũng mong chờ sẽ nhìn thấy bảo vật, nhưng cuối cùng lại chỉ hiện ra một cánh cửa bằng gỗ rất đỗi bình thường, trong lúc kinh ngạc và thất vọng, chỉ cần có một chút chần chừ thì sẽ bị đè chết bên trong mật đạo.



Nghe Hách Thiên Thần giảng lại hiểm cảnh mới vừa rồi, đám người âm thầm cảm thấy may mắn, hôm nay nếu công lực của bọn họ kém một chút thì e rằng không thể toàn thân thoát ra.



“Nói như vậy, Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ quả thật thấu hiểu lòng người nên mới có thể thiết kế một mật đạo như vậy.” Hoa Nam Ẩn nghe xong thì vừa tán thưởng vừa ngạc nhiên.



“Nếu đã biết Ôn Thiết Vũ là người như thế nào, ngươi nghĩ xem, hắn làm sao có thể lưu lại một gian phòng ngủ bình thường không có gì kỳ lạ phía sau mật đạo cho chúng ta?” Hách Thiên Thần chậm rãi nói, ánh mắt thâm trầm như đáy biển đang đánh giá khắp xung quanh.