Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 114 :

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Hách Thiên Thần không nói được lời nào, nhìn vẻ mặt nghiêm trang lo lắng của tiểu Trúc, chỉ có thể thở dài, “Còn có khách đến, ngươi lui xuống đi.”



Lần này rốt cục trà cũng được đưa vào trong miệng, hắn lắc đầu không biết nên nói tiểu Trúc thế là tốt hay là không tốt. Hắn và Hách Cửu Tiêu…..làm sao lại có thể? Trước tiên không đề cập đến việc bọn họ đều là nam nhân, cả hai lại là huynh đệ thân sinh có cùng huyết thống, bất quá điểm này cũng không cần phải nói với người khác.



Tiểu Trúc chỉ cảm thấy kỳ quái vì sao thiếu gia lại nói còn có khách đến, thì ngay lập tức liền thấy Tần Chiến đã đến trước cửa, trong tay còn bưng thứ gì đó, xem ra là đặc biệt đưa bữa sáng đến, hắn không biết làm sao thiếu gia lại biết Tần Chiến muốn đến, là nghe thấy tiếng bước chân hay là đoán được. Nhìn thấy chủ nhân của Thập Toàn trang, tiểu Trúc tiến lên hành lễ.



Tần Chiến đặt xuống khay thức ăn, hắn ôn hòa đối với tiểu Trúc, trước tiên khách khí hàn huyên một trận rồi sau đó mới nhìn chăm chú Hách Thiên Thần, “Công tử ở trong gia trang đã quen hay chưa?”



Trang chủ Thập Toàn trang sáng sớm tự mình đưa bữa sáng đến tận cửa cũng chỉ vì hỏi hắn ở đây có quen hay không? Hách Thiên Thần nhìn lên khay thức ăn quá mức phong phú cho buổi sáng, nhưng dường như hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, “Đa tạ Tần Trang chủ quan tâm, độc trên người đã được giải, xem ra ngày mai ta nên quay về Thiên Cơ các.”



“Công tử không lưu lại thêm ít ngày? Trong gia trang có chỗ nào không vừa ý, lão phu nhất định gọi người thay đổi.” Tần Chiến xem ra có một chút sốt ruột, nếu không biết Hách Thiên Thần hảo khiết thì hắn thiếu chút nữa sẽ tiến lên tự tay đưa Hách Thiên Thần chén đũa.



Thái độ của Tần Chiến như vậy thì ngay cả tiểu Trúc cũng nhìn ra vị Trang chủ này có chuyện muốn nói, hoặc là có việc muốn nhờ, Hách Thiên Thần tự nhiên lại càng không cần phải nói, ra hiệu cho tiểu Trúc thay khách nhân pha trà, hắn chỉ thản nhiên cười, cũng không nói tiếp. Tần Chiến lúc này làm sao có tâm tư uống trà, nếu Đàn Y công tử muốn đi thì hắn có nói cái gì cũng đều vô dụng.



“Công tử—-” Hắn kêu một tiếng, do dự không biết phải nói như thế nào mới thỏa đáng, cuối cùng thở dài, tựa hồ không biết phải làm gì, “Công tử cũng đã gặp qua nữ nhi của lão phu, Kha Vũ nhà ta lúc trước nghe danh công tử thì đã muốn gặp ngươi, mãi cho đến ngày thành thân thì mới được như ý, không nghĩ rằng nàng lại nói ra câu kia, ai…..”


Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu nhìn ra phía xa, mặc cho Linh Lung Thủ tiếp tục giãy dụa vô ích, Băng Ngự nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, người khác dù sao cũng nghĩ rằng tính cách của Cốc chủ kỳ dị cổ quái, lạnh lùng vô tình, dường như xem việc đày đọa tra tấn kẻ khác là lạc thú. Cũng tựa như chính mình, Băng Ngự vốn nghĩ rằng Cốc chủ vẫn như thế, nhưng dù sao Cốc chủ cũng chỉ là con người, là người thì sẽ có tình cảm, sau khi cứu Đàn Y công tử, điểm ấy tựa hồ càng hiển lộ rõ ràng. Chấp nhận hao phí nội lực để cứu người, đây hoàn toàn không giống tác phong của Cốc chủ.



Trước kia, Cốc chủ sẽ không bao giờ xuất thần như vậy, cũng sẽ không thể không có bất cứ phản ứng nào khi nghe thấy tung tích của một vật mà hắn đang muốn tìm kiếm.



“Ngày mai khởi hành.”



Rốt cục, Băng Ngự chờ đợi trong chốc lát thì nghe được Hách Cửu Tiêu phân phó.



Hách Cửu Tiêu mới vừa rồi đã suy nghĩ cái gì? Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy rất kỳ lạ, hắn đã nghĩ đến Hách Thiên Thần, một người mà hắn tưởng rằng đã chết, bây giờ lại xuất hiện, lúc này đệ đệ của hắn đã trở nên rất khác biệt.



Hắn có thể tận mắt nhìn thấy Hách Vô Cực chết, hắn an vị ngồi ở một bên chờ Hách Vô Cực chết, nhưng Hách Thiên Thần……Nhiều năm trôi qua, hắn nghĩ rằng mình không còn bận tâm đến sinh tử của Thiên Thần, nhưng khi thấy Thiên Thần còn sống thì hắn lại cảm thấy rất thoải mái. Khi mới năm tuổi đã nhìn thấu lòng người, chỉ khi đối mặt với hắn thì Thiên Thần mới giống như một tiểu hài tử.



Xem ra luôn giữ nguyên bộ dáng ôn hòa bình tĩnh với mọi người nhưng khi đối với hắn lại lộ ra đủ loại thần sắc, không cho người khác tiếp cận nhưng lại cầm tay hắn……



Gió xuân nhẹ nhàng êm dịu bám lên y mệ cẩm tú màu tử kim, một vài sợi bông liễu rơi xuống, tâm tư của Hách Cửu Tiêu tựa hồ đã rời xa, không ai biết vì sao Huyết Ma Y lãnh khốc như băng, cay độc diễm lệ như máu lại luôn thích đứng dưới ánh mặt trời, hắn đứng trong những tia nắng, cúi đầu nhìn hai tay, đôi mắt khẽ khép lại, trong lòng giống như cũng bị nắng xuân rắc vào vài tia ánh kim, cái loại cảm giác này…..tựa hồ có tên là ‘ấm’.