Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3160 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Tiếng kêu thảm thiết vỡ tan trong gió, máu tươi như mưa hòa vào phong tuyết, một đôi tay xuyên gió bắn ra vô số kình khí, giống như lưỡi đao, từng mảnh huyết nhục vỡ vụn tung tóe khắp nơi, thi thể nhìn không ra hình người ngã xuống đất, Thất Phương Kiêu Phách chưa bao giờ gặp phải công phu tàn nhẫn đáng sợ như thế, bàn tay không chạm vào thân mà có thể phanh thây ác độc như vậy!



“Đây là công phu quái quỷ gì? Tà môn ngoại đạo! Hắn luyện ma công!” Lão đại của Kiêu Phách hoảng sợ biến sắc, hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy công phu như thế!



Sa Bà Môn cùng phái Thương Hạc vốn là nhận lời mời để đến đây trợ giúp, lúc này cũng giống như Mộc gia huynh đệ đều sửng sờ đứng một bên, nghe xong những người đó lên án, rồi lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ do dự, Hách Cửu Tiêu rốt cục là thiện hay ác? Bọn họ có nên giúp hay không?



Huyết sắc như mưa, nhiễm đỏ tuyết trắng, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong núi, Phương Thiên Nhai không ngờ sự tình lại nghiêm trọng đến mức này, Thất Phương Kiêu Phách cũng không dự đoán được Hách Cửu Tiêu lại khó đối phó như vậy, người của Nại Lạc đã giết gần hết thuộc hạ thân tín của bọn họ, không người nào dám đến gần Hách Cửu Tiêu.



Ngay cả người của Hách Cốc cũng không dám đến gần.



Cẩm y nhuốm máu trở thành màu nâu đỏ, phía sau núi lan tràn cỏ cây điêu linh, cây cối khô héo bị cuồng phong bẻ gẫy, khói bụi mù mịt giăng kín khắp nơi.



Hách Cửu Tiêu liên tục xuất thủ, xung quanh của hắn không còn cây cối, chỉ có thi thể tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau, máu người chậm rãi chảy xuôi….



Thất Phương Kiêu Phách nhìn thấy đông người như vậy nhưng vẫn không bắt được Hách Cửu Tiêu, trong tiếng rống giận dữ, có một lão già thịnh nộ đến mức hai tay trở nên run rẩy, “Dám giết người của Thiên La Minh! Hách Cửu Tiêu! Lão phu liều mạng với ngươi!”



“Lão tam! Quay về!” Lão đại quát chói tai, giữ chặt người nọ lại, giận dữ trừng mắt nói, “Công lực của hắn cao đến đâu thì cũng có lúc phải cạn kiệt, ngươi gấp cái gì!” Mắt thấy còn có thể sử dụng chiến thuật xa luân chiến với Hách Cửu Tiêu, lão đại của Kiêu Phách quở mắng, nhưng trong lòng cũng có một chút khó chịu. (xa luân chiến = thay phiên đánh)



“Còn chờ gì nữa! Nói với tên ma đầu này làm cái gì, giết hắn! Cùng tiến lên!” Kêu gọi thủ hạ, Thất Phương Kiêu Phách chuẩn bị lập lại trận thế.



Sau bao năm quy ẩn giang hồ, bọn họ muốn tái xuất võ lâm, không ngờ vừa mới xuất hiện thì lại gặp phải Hách Cửu Tiêu, hợp lực bảy người bọn họ nhưng vẫn không thể giết được hắn, bảy người đều thẹn quá hóa giận.



“Không được!” Mộc Thương Nhai không quen nhìn đông hiếp ít, nhảy ra ngăn cản, Mộc Hàn Giác và Sa Bà Môn, còn có phái Thương Hạc đều đứng ở giữa, vô luận Hách Cửu Tiêu là chính hay tà thì lúc này bọn họ đều nóng lòng muốn biết chân tướng.



Không đợi bọn họ mở miệng hỏi cho rõ ràng, thì Thất Phương Kiêu Phách đã lách mình vượt qua người bọn họ, lập ra trận pháp, xen lẫn trong đó còn có người của Phiêu Miểu Lâu cũng tiến lên bao vây Hách Cửu Tiêu, “Các huynh đệ kề vai sát cánh, ai giết được Hách Cửu Tiêu, thì bất luận thứ gì trong Hách Cốc sẽ là của người đó!”
Trên bãi cỏ tràn đầy bùn đất, máu loãng và băng tuyết, bên tai không ngừng vang lên tiếng gào thét, cầu xin tha thứ, tiếng khóc kêu sợ hãi, nỗi kinh hoàng cùng mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn hòa lẫn vào nhau, không người nào chống cự, cũng vô pháp chống cự, bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn –



Ác ma hoành hành dương thế.



Ác ma kia hé ra đôi mắt lạnh lùng lóe sáng, khuôn mặt làm cho người ta phải ngạt thở, đôi mắt yêu dị khiến người ta sợ hãi, băng hàn âm u, không thấy một chút tình cảm, thậm chí không còn tìm thấy nhân tính trong đó, bờ môi thâm trầm giống như hút đầy máu tươi, cẩm bào màu tử kim bị chất lỏng nhớp nháp nhuốm thành màu đỏ sẫm.



Hắn xuất thủ, chỉ biết giết chóc, không nhìn thấy đối phương cầu xin tha thứ, giống như không thấy bất luận tánh mạng nào ở trước mắt, hắn trực tiếp dùng tay xuyên thấu lồng ngực, dùng năm ngón tay móc ra ngũ tạng lục phủ, xé nát thân thể của kẻ cản đường, dùng một loại kình lực đặc biệt đem nạn nhân kế tiếp chém làm đôi.



Cứ như thế, không hề gián đoạn.



Thậm chí hắn không phân biệt được là địch hay là ta, chỉ cần xuất hiện trước mặt hắn, kết quả duy nhất chính là chết trong tay hắn.



Không chừa lối thoát. Không có ngoại lệ.



“Cửu Tiêu!” Một bóng dáng mạnh mẽ phóng đến, Hách Thiên Thần nhảy lên đỉnh núi, đây là Hách Cửu Tiêu mà hắn nhìn thấy.



Là Hách Cửu Tiêu đã mất đi nhân tính, chỉ còn biết giết chóc.



Già Lam đã bộc phát, không thể khống chế lực lượng trong tay, Hách Cửu Tiêu đã tẩu hỏa nhập ma.



“Cửu Tiêu!” Điên cuồng hét lớn, giẫm chân lên máu tươi và băng tuyết lầy lội, không bận tâm Mộc gia huynh đệ ngăn cản, bên trong cuồng phong bão tuyết, Hách Thiên Thần đánh về phía ác ma kia.



Sau đó, mội đôi tay nhuốm máu vung lên, bóp chặt cổ hắn.