Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3161 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Tim đập loạn nhịp, mạnh mẽ nhảy lên như muốn thoát ra ngoài, Hách Thiên Thần không tránh né, mặc cho cần cổ bị một đôi tay bóp chặt, hắn nhìn thẳng vào mắt Hách Cửu Tiêu, giọng nói trầm thấp khàn đặc, gian nan phát ra từ trong miệng của hắn, “Ngươi muốn giết ta hay sao? Cửu Tiêu…..”



Bàn tay trên cổ siết chặt, đôi mắt băng lãnh vô tình dường như nổi lên gợn sóng.



“Ngươi có thể giết ta…..nhưng….nếu ta chết trong tay ngươi, ta chỉ sợ…..khi ngươi tỉnh lại thì sẽ hối hận….” Giọng nói đứt quãng, nói một cách khó khăn, ngữ thanh khàn đặc không rõ ràng, nhưng Hách Thiên Thần không hề giãy dụa.



Hắn mở ra hai tay, giống như đem chính táng mạng của mình dâng lên, ngửa đầu, đưa tay nắm lấy y bào của đối phương.



Toàn thân của Hách Cửu Tiêu đẫm máu, bông tuyết rơi trên người lập tức bị sũng nước, cũng hóa thành màu đỏ, máu loãng dọc theo thái dương chảy xuống gò má giống như huyết lệ, phản chiếu vào đôi mắt trống rỗng vô hồn.



Hách Thiên Thần siết chặt lực đạo trên tay, chậm rãi kéo Hách Cửu Tiêu đến gần. Hai tay của Hách Cửu Tiêu bóp lấy cổ họng của đối phương, dần dần nhìn thấy người đang tiếp cận, nhưng lúc này trong lòng của hắn không còn bất luận điều gì khác, trong đầu trống rỗng, chỉ có lực lượng dũng mãnh đang muốn phát tiết ra ngoài, muốn xé nát người trước mắt.



Bàn tay bóp trên cổ họng đột nhiên dùng lực, hô hấp của Hách Thiên Thần đình trệ, nhưng hắn không buông ra đôi tay đang giữ chặt Hách Cửu Tiêu, giống như một khi buông ra thì sẽ chặt đứt sợi dây vô hình ràng buộc giữa hai người.



Phong tuyết phất trên mặt hắn, tầm mắt trở nên mờ ảo, xuyên thấu qua màn tuyết trong suốt, hắn chỉ nhìn thấy một đôi mắt vô tình, tối tăm, thâm trầm, sâu không thấy đáy, giống như ác ma chuẩn bị cướp lấy tánh mạng của hắn.



Hách Thiên Thần không thể vận công kháng cự, nếu làm như vậy thì chỉ kích thích Hách Cửu Tiêu sử dụng càng nhiều dị lực, khi cảm thấy có nguy hiểm thì Hách Cửu Tiêu sẽ càng thêm bùng nổ. Dùng hết toàn bộ lực lượng còn lại để ôm lấy người trước mặt, Hách Thiên Thần hướng theo động tác của Hách Cửu Tiêu, tự dâng lên yết hầu của chính mình, làm cho cỗ lực lượng kia tăng thêm một chút, hắn quyết ý tiến về phía trước, kề sát vào Hách Cửu Tiêu.



Nếu Hách Cửu Tiêu thật sự cứ như vậy mà giết hắn thì hắn sẽ không trách Hách Cửu Tiêu, hắn chỉ lo lắng, nếu Hách Cửu Tiêu tỉnh lại thì phải đối mặt với chuyện này như thế nào, phải thừa nhận ra sao? Là hắn bị Hách Cửu Tiêu giết chết…..


Người mặc dù đang ở đây nhưng tâm đã không còn, trong lòng nảy sinh khiếp ý, nhưng bọn họ lại không biết lúc này nội lực của Hách Cửu Tiêu đã cạn kiệt, chân khí nghịch chuyển, không thể sử dụng dị lực, trước khi khôi phục thì hắn thực chất đã trở thành một người hoàn toàn không còn khả năng để uy hiếp.



Điểm này chỉ có Hách Thiên Thần nắm rõ, vì vậy hắn mới tiên hạ thủ vi cường, trước khi các phái không biết là bằng hữu hay địch nhân sẽ đến đây, thì hắn phải loại bỏ những mối hiểm họa ở trước mắt. Trong khi Hách Cửu Tiêu chỉ cần đứng yên một chỗ, cho dù không nhúc nhích thì căn bản cũng không còn ai dám trêu chọc hắn.



Mặc kệ Mộc gia huynh đệ đứng bên cạnh chuẩn bị nói cái gì, Hách Thiên Thần bỗng nhiên xuất thủ đối với thuộc hạ của Thiên La Minh!



Kim tuyết lóng lánh trong bóng đêm, những người còn lại căn bản không phải đối thủ của Hách Thiên Thần. Thân ảnh như khói, khó có thể nắm bắt, góc độ vượt ngoài dự đoán của mọi người, đây là lần đầu tiên Hách Thiên Thần động thủ như thế ở trước mặt người khác.



Thẳng thừng, quyết tuyệt, không hề lưu tình!



Là bọn họ, là những người này làm cho Hách Cửu Tiêu sử dụng dị lực khiến Già Lam bộc phát! Là những người này bao vây tập kích muốn gây bất lợi cho Hách Cửu Tiêu! Vẻ mặt của Hách Thiên Thần vẫn thản nhiên, nhưng kim tuyến trong tay lại tới lui vô ảnh, lúc thì như trường tiên, lúc thì như dây thừng, lần lượt đoạt lấy từng mạng người trong đám đông hỗn loạn.



Thanh y phất phơ, vẫn là phong thái trầm tĩnh khoan thai, chỉ khi có cuồng phong thổi qua, y mệ tung bay phát lên những tiếng xé gió, như quỷ khóc, xuất ra từng trận âm u lạnh lẽo, sát ý tuôn trào như mây trôi theo gió đã tràn ngập khắp cả thiên địa.



Hách Cửu Tiêu uống thuốc trị thương, nhìn Hách Thiên Thần trong bóng đêm vì hắn mà giao chiến, đôi mắt yêu dị băng lãnh chớp động, lộ ra ý cười.



Người của các phái đến nơi là lúc nhìn thấy thi thể ngổn ngang dưới chân núi, mà trên núi đã nhiễm đỏ huyết sắc, các thi thể chồng chất với đủ loại tử trạng thê thảm, trong gió lạnh đêm đông, nhìn không ra màu sắc nguyên lai của y phục, chỉ có thể nhìn thấy máu tươi chảy ra từ vết thương trí mạng đang bắt đầu đông lại.



Không có thiên nhật, chỉ có một vầng trăng lưỡi liềm giắt giữa không trung, soi sáng trong đêm tối, còn có người chết dưới tay Đàn Y công tử, chết dưới tay người nam nhân sáng tỏ như nguyệt, thản nhiên như gió. Bọn họ không dám tin vào mắt, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.