Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4172 :

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Yêu Hồ tộc và triều Viêm từng có quan hệ, đây là điều mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu chưa hề nghĩ đến.



Bọn họ không biết nhiều về Yêu Hồ tộc, nhưng lại biết Vạn Ương tộc, Yêu Hồ tộc là một phần của Vạn Ương tộc.



Vạn Ương tộc có thể được xưng là một quốc gia ở nơi tái ngoại giá lạnh, được tạo thành từ rất nhiều bộ tộc, Yêu Hồ tộc chính là một trong những bộ tộc đó, nhưng nổi danh nhất không phải là Yêu Hồ tộc mà là Ngao Kiêu tộc và Xích Lang tộc.



Người của Ngao Kiêu tộc dũng mãnh oai hùng, thiện chiến thiện kỵ. Người của Xích Lang tộc lại dị thường đoàn kết, tác phong hành xử cũng khác người Trung Nguyên, vừa tháo vác vừa điêu luyện, mà lại hết lòng trung thành với bộ tộc. Đây là hai tộc khó đối phó nhất ở Vạn Ương, cũng làm An Lăng Vương đau đầu nhất.



Hoàn toàn tương phản, Yêu Hồ tộc như một cái bóng, những lời đồn đãi liên quan đến Yêu Hồ tộc rất ít, nếu không liên lụy đến thân thế của bọn họ, thì bọn họ cơ hồ sẽ nghĩ rằng nó căn bản không hề tồn tại ở Vạn Ương.



Mà nay thế cục Trung Nguyên hỗn loạn, nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn và Vạn Ương cấu kết, Vạn Ương có ý đồ muốn xâm chiếm Trung Nguyên. Sở Thanh Hàn là mượn đao giết người, tính cướp lấy ngôi vị đế vương từ tay huynh trưởng của hắn, sau đó qua cầu rút ván, tiêu diệt Vạn Ương. Nhưng hắn không biết trong Vạn Ương còn có một bộ tộc, có những người bẩm sinh đã mang theo dị năng.



Âm mưu và chiến tranh lần này không biết sẽ diễn ra như thế nào, làm sao có thể kết thúc.



Bọn họ biết được vài chuyện từ Mục Thịnh, thứ nhất là địa vị của Yêu Hồ tộc rất đặc thù ở Vạn Ương, thứ hai là địa vị của huynh đệ bọn họ ở Yêu Hồ tộc cũng rất đặc biệt, có người muốn bọn họ chết, cũng có người muốn bọn họ sống.



Trước đây, cạm bẫy ở lôi đài cũng là vì vậy mà được thiết kế, Mục Thịnh đi vào Trung Nguyên chính là vì nhận lệnh bảo hộ bọn họ, không để bọn họ gặp phải chuyện không may, sau đó lại phát hiện bọn họ căn bản không cần hắn giúp đỡ, thì vẫn có thể giải quyết vấn đề, hắn không cần xuất hiện, chỉ đứng quan sát ở chỗ tối.



Tỷ như lần này, khi các phái tấn công, Ân Phách Mệnh đột nhiên xuất hiện, Mục Thịnh cảm thấy việc này không đúng, nên mới đi tìm Diễm Hoa, nhưng hắn không biết câu nói mà Diễm Hoa hô lên lúc ấy là thật hay là giả, hắn đi tìm Diễm Hoa vốn là muốn nàng trở thành trợ lực, không ngờ Diễm Hoa lại bị điên.
“Với lại độc trên người của ngươi, dù sao cũng không thể nhất thời lấy độc trị độc làm cho thân thể bất lợi như vậy.” Ngón tay của hắn vẽ một đường trên môi của Hách Cửu Tiêu, uống thuốc độc lâu dài, bờ môi của Hách Cửu Tiêu không thể khôi phục màu sắc vốn có, màu đỏ ám trầm làm toàn thân của hắn trông có vẻ yêu dị, cùng với đôi mắt có đồng tử nhỏ hơn so với thường nhân.



Ngón tay vuốt ve vài lần trên môi, Hách Thiên Thần yên lặng thở dài, Hách Cửu Tiêu hôn lên tay hắn, “Lấy độc trị độc đối với ta cũng không có gì đáng ngại, nhưng như vậy thì ta không thể chạm vào ngươi, sẽ làm cho ngươi cũng bị trúng độc.”



Vì vậy Hách Cửu Tiêu mới quyết định không dùng độc để áp chế Già Lam, lần trước bắt buộc phải làm như thế, sau đó có một thời gian hắn không dám thân cận với Hách Thiên Thần, cho đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ, hắn không muốn phải tiếp tục như vậy.



Hách Thiên Thần như cười như không, chỉ lắc đầu, “Là ngươi không muốn kiềm chế thì có.” Hách Cửu Tiêu giành toàn bộ tình cảm cho hắn, khi ở trên giường thì hoàn toàn không thể nhìn ra sự lạnh lùng băng lãnh vốn có, hắn hoàn toàn đoán được lý do.



“Ngươi nói đều đúng.” Hách Cửu Tiêu không tính giấu diếm điểm này, nhưng hắn cũng nhớ rõ hậu quả của việc phát tác Già Lam, vừa dứt lời, hắn lại nhíu mày rồi nói tiếp, “Ta sẽ khống chế bản thân không sử dụng dị năng, lần sau nếu còn phát sinh chuyện như vậy thì ngươi nên biết phải làm thế nào.”



“Ta hiểu.” Hách Thiên Thần thản nhiên gật đầu, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên đưa tay vuốt ve tóc của hắn, hắn nghi hoặc giương mắt, “Sao thế?”



Bị thuộc hạ phản bội, Các chủ Thiên Cơ Các sẽ làm thế nào, “Ta sợ ngươi buồn phiền.” Hách Cửu Tiêu buông tay, rồi khẽ hôn lên tóc Hách Thiên Thần, sau đó chậm rãi lên tiếng, “Vong Sinh…”



Vong Sinh…..



Hách Thiên Thần thở dài.