Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4194 :

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Đôi mắt rất đẹp đã từng được Tư Tô tán thưởng đang dùng một ánh mắt khủng hoảng nhìn hắn chăm chú. Hách Cửu Tiêu bước qua phía hắn, Tư Tô lại thụt lui hai bước, “Sư huynh…ta muốn tìm ngươi để hỏi một chút về y thuật, không ngờ lại không đúng lúc như vậy…”



Khi hắn lui về sau là lúc Hách Cửu Tiêu đi đến trước mặt hắn, thần sắc âm trầm, ngữ điệu cũng âm trầm, “Là không đúng lúc hay là rất đúng lúc?” Đáy mắt lạnh lùng loang loáng xẹt qua một tia dị sắc, Hách Cửu Tiêu không đến gần nhưng hơi thở phiêu tán trong không khí cũng đủ làm người ta sợ hãi.



Gió luồn vào từ cửa chính, khiến người ta không biết sự lạnh lẽo này rốt cục đến từ ngoài cửa hay là từ người đang đứng ở trước mắt, ý tứ của Hách Cửu Tiêu là đang nghi ngờ Tư Tô. Tư Tô muốn giải thích nhưng nhìn thấy sắc mặt của Hách Cửu Tiêu thì lại đánh mất chủ ý, phía sau bình phong vang lên tiếng bước chân, Hách Thiên Thần mặc lại y phục rồi đi ra ngoài, “Có chuyện gì vậy?”



Bọn họ có thói quen vừa tắm rửa vừa nói chuyện, nhưng cũng không muốn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu nảy sinh tranh chấp với Tư Tô ngay lúc này, “Chúng ta ở lại một đêm, ngày mai sẽ rời đi, nếu có chút chuyện thì ngày mai nói sau.” Hách Thiên Thần đi đến trước mặt hai người, rồi khẽ gật đầu với Tư Tô, “Ngươi đi đi.”



Cửa phòng đóng lại, Tư Tô rời đi, thần sắc âm u lạnh lẽo của Hách Cửu Tiêu vẫn chưa thay đổi. Hách Thiên Thần đến gần, ánh mắt khẽ nhếch, “Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn giết hắn?”



“Chúng ta cần hắn dẫn đường đi tìm Già Lam, ta sẽ không lấy mạng của hắn.” Thần sắc dọa người của Hách Cửu Tiêu dần dần dịu xuống, đưa tay ôm lấy người trước mắt, “Tuy rằng ta rất muốn.”



Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai của Hách Thiên Thần, vừa cứng ngắc vừa khô khan, cũng giống như vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần liếc nhìn hắn một cái, vừa mỉm cười vừa chậm rãi lên tiếng, “Ngươi biết là tốt rồi. Bất luận Tư Tô có biết ngươi đã giết Già Lam hay không, hoặc là giả vờ không biết thì trước tiên để xem hắn dẫn chúng ta đến nơi nào.”



Tư Tô thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử mà Gia Lam thu nhận ở Vạn Ương, không ai có thể cam đoan hắn cũng như vẻ ngoài, mà nay chỉ có một mình hắn biết được tung tích của Già Lam, vô luận ở phương diện nào thì cũng không nên ầm ĩ với hắn, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều biết rõ điểm này.


Vì chưa từng có ai dám làm như vậy nên Hách Cửu Tiêu cũng có một chút bất ngờ, nhưng ngay lúc này, cửa phòng bên kia mở toang, Hách Thiên Thần từ bên trong đi ra, giương mắt nhìn thấy tình cảnh Tư Tô đang lôi kéo Hách Cửu Tiêu, hắn tựa hồ cũng sửng sốt, nhưng chỉ trong nháy mắt, nếu không phải sự tình liên quan đến Hách Cửu Tiêu thì hắn ít khi luống cuống như vậy.



Nhìn thấy ánh mắt ôn hòa lạnh nhạt của Hách Thiên Thần, trong đó mang theo hàm nghĩa khó giải thích, Tư Tô vẫn không buông tay mà chỉ mỉm cười, “Hách công tử, ta tìm sư huynh để thảo luận y thuật, ngươi mới thức dậy? Có ăn điểm tâm hay chưa?”



Thái độ của Tư Tô rất thân thiết, giống như đang che giấu điều gì đó, Hách Thiên Thần không nghe thấy bọn họ đối thoại trước đó, ánh mắt xẹt qua trên mặt của Hách Cửu Tiêu, vẫn như thường, không thể nhìn ra bất luận điều gì, “Cùng đi dùng bữa.”



Thản nhiên nói xong, vẻ mặt của Hách Thiên Thần thật khó lường, thanh y dưới ánh bình minh có vẻ rất thuần khiết, tựa như hết thảy nhan sắc trên cao đều chiếu rọi xuống thân người của hắn, y mệ nâng lên một đường cong, hắn bước ra bên ngoài, bỗng nhiên dừng lại, nói với hai người ở phía sau, “Dùng xong điểm tâm thì chúng ta lập tức xuất phát.”



“Không được.” Hắn vẫn chưa đi xa thì Hách Cửu Tiêu đã trầm giọng nói, “Buổi chiều mới xuất phát.”



Hách Thiên Thần tựa hồ bất đắc dĩ, dừng bước nhìn hắn, “Không cần thay đổi kế hoạch, gấp rút lên đường quan trọng hơn, nói là buổi sáng thì cứ đi buổi sáng. Ta chỉ nói một lần” Thân thể của hắn không có việc gì, một lời của hắn cũng rất rõ ràng, ý tứ của hắn thì Hách Cửu Tiêu ắt hẳn hiểu rõ.



“Buổi chiều.” Hách Cửu Tiêu cũng không nhượng bộ, bóng râm trong hành lang giống như chiếu rọi dưới đáy mắt của hắn, hai chữ này cương quyết không cho người ta thay đổi, Hách Thiên Thần thấy hắn như thế, liền nhíu mày lại, “Ta nói không có việc gì.”



Hắn rất rõ thân thể của mình, đêm qua tuy rằng phóng túng nhưng cũng không đến mức làm cho hắn không thể cưỡi ngựa. Nhưng nếu Hách Cửu Tiêu bớt phóng túng một chút thì hôm nay cũng không cần phải tranh chấp vấn đề này.