Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4226 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Hắn nói xong thì lập tức trở lại đội ngũ để bắt đầu điều phối nhân thủ, lúc này Hách Thiên Thần mới biết lý do Lương Ỷ La muốn bọn họ ba ngày sau vào hoàng cung, nhất định là nàng đã biết được việc giao chiến với Xích Lang tộc từ Hùng Tích An, biết ba ngày sau sẽ hỗn loạn, càng dễ dàng hành động.



“Chúng ta biết tin Vương đã chết, bất quá…” Mục Thịnh ở lại tại chỗ, vừa cười vừa nói với bọn họ, “Các ngươi không có lý do giết hắn, hơn nữa nếu Đàn Y công tử và Huyết Ma Y muốn giết người thì làm sao lại tự mình động thủ.”



Mục Thịnh nói xong thì lại nhìn ra ở phía sau bọn họ, rồi vừa lắc đầu vừa tán thưởng, “Chẳng lẽ các ngươi e ngại trên người có quá nhiều ngân lượng hay sao mà lại dùng cách như vậy, cẩn thận khi quay về không có lộ phí.”



“Chúng ta đã đi Yêu Hồ tộc.” Hách Thiên Thần nhìn Mục Thịnh, lại nghĩ đến Yêu Hồ tộc. Hắn vừa mở miệng thì biểu tình trêu đùa của Mục Thịnh liền trở nên nghiêm túc, “Như thế nào?” Nay Vạn Vương Ương đã chết, đương nhiên năng lực của hai huynh đệ cũng mất tác dụng, nhưng kỳ thật Mục Thịnh vẫn biết Cừu Hoàng coi trọng năng lực của bọn họ là vì muốn bọn họ kế thừa Yêu Hồ tộc.



Hách Thiên Thần thuật lại ngắn gọn sự việc, Mục Thịnh cũng biết tình hình trong tộc, càng hiểu được việc này không thể cưỡng cầu, bằng không sẽ không thể làm sâu sắc mối quan hệ của bọn họ với Yêu Hồ tộc, thậm chí có thể vì một vài người có phản cảm đối với bọn họ sẽ khiến bọn họ trở mặt thành thù địch. Hắn thật sự không muốn nghĩ đến tình cảnh đó.



Ngắn gọn vài câu với nhau, Ngao Kiêu tộc ở phía sau sắp sửa đuổi đến, Phong Ngự Tu từ trong đội ngũ đi ra, phất tay về hướng bọn họ, “Đi mau! Nơi này có chúng ta chống cự!”



Thấy hai huynh đệ không động đậy, Mục Thịnh nóng nảy, “Cho dù các ngươi lợi hại như thế nào thì cũng không thể ngăn cản nhiều người như vậy. Có Phong Ngự Tu ở đây thì các ngươi không cần lo lắng, tên dã lang này rất muốn giao chiến với Ngao Kiêu tộc, dù sao cũng vừa đúng lúc, sớm một chút cũng không có gì, các ngươi không nên ở lại đây, còn không mau chạy đi?”



Hách Thiên Thần lo lắng lúc này triệu tập thủ hạ của hắn và Hách Cửu Tiêu cũng không kịp, Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh giữ chặt dây cương, “Bọn họ muốn tiến đến cũng phải mất ít nhất nửa ngày.”



Thủ hạ của bọn họ không ở trong thành Hòe Lâm mà ở ngoài thành, Hách Thiên Thần không thể tiếp tục do dự, đành quay đầu ngựa lại, “Phong Ngự Tu, đa tạ.”



“Tạ người này làm cái gì, không bằng cảm tạ ta!” Mục Thịnh khoát y mệ, Phong Ngự Tu từ bên cạnh kề sát vào, “Cảm tạ ta cũng là cảm tạ ngươi, ngươi và ta có khác gì nhau?” Nói xong, Phong Ngự Tu kéo cổ áo của Mục Thịnh lại, rồi kèm theo một nụ hôn, phía sau nhất thời vang lên một trận ầm ĩ, Xích Lang tộc cầm binh khí không ngừng hô to.
Chờ đến khi bọn họ tách ra, sắc mặt của Lương Ỷ La nhìn Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu có một chút giác ngộ, nàng ngậm miệng không nói.



Khi Hách Thiên Thần quay lại nhìn nàng thì vẻ mặt đã khôi phục như trước, giống như mới vừa rồi chưa từng phát sinh bất luận chuyện gì, hắn thản nhiên lên tiếng, “Tiếp theo, sau đó Già Lam trở lại, có phải đã dùng hết Hồng Nhan?”



“Các ngươi đã biết hết rồi có phải hay không? Lúc trước, bên người bản cung xảy ra quá nhiều chuyện, khi đó kỳ thật ta không cần Hồng Nhan, bởi vì ta rời khỏi Vạn Ương mà hiệu quả chữa trị trước kia đều tan thành mây khói, hết thảy phải quay lại từ đầu, ta không còn tâm tư, lúc ấy cái chết đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì.”



Lương Ỷ La chậm rãi tự thuật, vô hạn cảm khái. Hách Thiên Thần nói, “Chúng ta đã nhìn thấy lá thư ở chỗ của Hùng Tích An, hóa ra là ngươi viết cho Thuận Đức Đế.”



Nhắc đến Sở Mục, biểu tình của Lương Ỷ La lập tức thay đổi, phi thường phức tạp, yêu hận đan xen, bàn tay đang nắm chặt chợt run lên bần bật, “Lá thư này được viết sau khi ta trở về, dù sao ta vẫn nhớ, nhớ….”



“Ngươi còn nhớ hắn?” Trong giọng nói lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu có một chút chế giễu, Lương Ỷ La gật đầu, nhìn chăm chú vào ánh nến, đôi mắt dần dần trở nên thê lương, “Có thể nào không nhớ, ta có thể nào không nhớ…..Hắn là cha của hài nhi ta a…”



Nàng và Sở Mục lại có một hài tử? Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu chưa kịp kinh ngạc thì đã thấy Lương Ỷ La lấy ra một hà bao từ trong lòng, cầm lấy một vật từ bên trong đặt lên lòng bàn tay, “Đây là tín vật, trên người hài nhi của ta ắt hẳn cũng có một cái.”



Chỉ thấy phía dưới ngọn nến ấm áp là một con ve bằng ngọc, có toàn thân màu trắng như tuyết ở trong lòng bàn tay của nàng, hạ phúc hình bầu dục, đôi cánh sáng long lanh, trên cánh có một lớp tuyết mỏng….



Linh Tê Băng Thiền!